Chương 1

Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn trong đêm tối, từng nhịp từng nhịp muốn nhấn chìm sự tĩnh lặng đến ngột ngạt. Ánh trăng lờ mờ chiếu qua tấm rèm mỏng, hắt lên tường những bóng đổ dị dạng. Vỹ giật mình tỉnh dậy, cơ thể lạnh toát, nhịp tim dồn dập, đầu óc quay cuồng và mồ hôi đầm đìa như thể cậu vừa trải qua một cuộc chạy đua với tử thần.

Phải mất rất lâu cậu mới bình tĩnh và ngồi thẳng dậy, cố gắng lôi lại những mảnh ký ức rời rạc từ cơn ác mộng. Nhưng chúng nhanh chóng tan biến vào hư vô, để lại một cảm giác bất an râm ran trong lòng. Mồ hôi chảy dọc sống lưng, thấm ướt cả chiếc áo phông mỏng. Đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, Vỹ nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ. Một thời khắc kỳ lạ, mơ hồ giữa đêm và ngày, giữa tỉnh và mê.

Cảm giác lo lắng dâng trào trong cậu, như thể có điều gì đó không đúng đang rình rập bên ngoài cánh cửa. cậu đứng dậy, bước tới bên cửa sổ. Bên ngoài, cả thành phố chìm trong giấc ngủ sâu, con phố vắng lặng như thể không có sự sống. Ánh đèn đường hắt lên những bóng cây đen sì, cành lá lay động yếu ớt trong làn gió lạnh. Vỹ hít một hơi dài, cố xua tan nỗi lo lắng vô hình đeo bám mình từ khi tỉnh giấc.

“Chỉ là ác mộng thôi...” cậu tự nhủ, nhưng trái tim vẫn không yên. Cơn ác mộng vẫn ám ảnh trong đầu cậu. Một hình ảnh mờ nhạt của Trương Minh Hoàng, người anh thân thiết của cậu cũng là người đồng đội cùng kề vai sát cánh với cậu trong rất nhiều vụ án. Họ đã từng cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm, những lần điều tra các vụ án kỳ lạ, và những bí ẩn khiến cả hai đau đầu.

Những suy nghĩ về cơn ác mộng liên tiếp chồng chéo lên nhau, một cảm giác kỳ lạ như có ai đó đang theo dõi cậu từ góc tối trong phòng. cậu quay lưng lại với cửa sổ, ngồi xuống ghế và cố gắng trấn tĩnh. Chẳng lẽ lại có điều gì đó đang xảy ra với Hoàng? Vỹ biết mình không thể suy diễn vô căn cứ. Nhưng sự lo âu cứ len lỏi trong từng mạch suy nghĩ.



Sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời dần lên cao hơn khung cửa sổ, kéo Vỹ ra khỏi những suy nghĩ mông lung. cậu vội vàng chuẩn bị để đến quán cà phê quen thuộc, nơi cậu và Hoàng thường gặp nhau mỗi buổi sáng. Một cốc cà phê đen đặc và một cuộc trò chuyện về những tin mới nóng hổi, giật gân chính là khởi đầu hoàn hảo cho một ngày mới.

Quán cà phê nằm trong một con hẻm nhỏ, với những bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ nhưng ấm cúng. Vỹ bước vào, và ngay lập tức nhìn thấy Hoàng đang ngồi ở góc quen thuộc. Ánh mắt Hoàng nghiêm nghị hơn thường lệ, như đang suy tư về một điều gì đó quan trọng. Trên bàn, ly cà phê đen đã nguội lạnh, và không khí xung quanh đầy nặng nề, như thể có một điều gì sắp xảy ra.

“Có vụ mới à?” Vỹ ngồi xuống, gương mặt cậu trông rệu rã vì thiếu ngủ, ánh nhìn méo mó trông như người vô hồn.

“Ừ, anh vừa nhận tin báo từ sở sáng nay.” Hoàng đặt ly cà phê xuống, đẩy một tập hồ sơ về phía Vỹ. “Ông Trọng, 52 tuổi, người đàn ông trung niên sống ở làng Tam Sơn, được phát hiện chết tại nhà riêng. Cái chết không có dấu hiệu ngoại thương rõ ràng, nhưng thi thể lại có vết bầm quanh cổ, như bị siết bởi một thứ gì đó vô hình.”

Vỹ đang đọc thì bỗng ngẩn người, những ký ức về nghĩa trang cũ ùa về trong tâm trí cậu. Nghĩa trang này không chỉ là nơi yên nghỉ của những người đã khuất, mà còn chứa đựng nhiều câu chuyện kỳ bí. Đó vốn từng là khu nghĩa trang của quân dân hy sinh trong thời chiến, đã có rất nhiều lời đồn thổi về nó từ khi một tên giàu có nào đó muốn đào mộ lên để xây một khu chung cư sầm uất. Nhưng khi dựng được đến tầng thứ mười thì đột nhiên cả tòa nhà đổ sập, tất cả công nhân, kỹ sư đều đã bỏ mạng. Sau hơn hai tháng điều tra, sở cảnh sát đã đưa ra kết luận là tai nạn công trường vì chẳng có dấu vết gây án nào.

“Ông Trọng thường lui tới khu nghĩa trang cũ vào ban đêm. Tại sao ông ấy lại làm vậy?” Vỹ hỏi.

“Chúng ta sẽ tìm hiểu. Chuyện ma quái có thể chỉ là lời đồn, nhưng người chết thì cũng đã chết rồi, dù sao đi nữa chúng ta vẫn cần phải đến đó, xem xét kỹ càng.”

Vỹ gật đầu: “Còn người dân trong làng thì sao? Họ có biết gì không?”

Hoàng nhún vai: “Người dân không muốn nói về nó. Họ sợ hãi.”

Khi họ đến ngôi làng nhỏ ở ngoại ô, không khí nơi đây trầm lặng, khác xa với sự náo nhiệt của thành phố. Những ngôi nhà cũ kỹ với mái ngói rêu phong nằm san sát nhau, giữa những con đường đất uốn lượn quanh co. Vỹ cảm nhận được ánh mắt của những người dân trong làng như đang cố ngăn cậu lại, như thể có rất nhiều điều khó nói.

Nhà của ông Trọng nằm cuối làng, gần khu nghĩa trang cổ. Ngôi nhà đơn sơ, tường gạch vôi loang lổ, cửa gỗ kêu cót két khi Vỹ và Hoàng bước vào. Bên trong, mọi thứ đều ngăn nắp, không có dấu hiệu của cuộc ẩu đả hay xô xát. Nhưng cái lạnh lẽo bao trùm căn phòng, và sự im lặng kỳ quái làm không gian trở nên ngột ngạt.

“Không có dấu hiệu ngoại thương, không vết xước, không ẩu đả…” Hoàng lẩm bẩm khi xem xét căn phòng. “Nhưng những vết bầm trên cổ ông ấy, giống như bị siết chặt bởi một thứ gì đó vô hình.”

“Có khi nào là một loại dây nào đó không?” Vỹ hỏi, nhìn quanh tìm kiếm thứ gì đó có thể gây ra vết bầm.

Hoàng lắc đầu, tiếp tục quan sát. “Không, nếu là dây thì phải để lại dấu hằn rõ hơn. Đây có vẻ như là do lực tác động trực tiếp mà không cần vật thể nào… cũng có thể là do va chạm hay té ngã…”

Một điều gì đó kỳ lạ khiến Vỹ có cảm giác hồi hộp. Cậu tiến lại gần cửa sổ, và bất chợt một bóng đen vụt qua phía góc khuất. “Cái gì vậy?” Vỹ hỏi, băn khoăn.

“Gì thế?” Hoàng hỏi lại, dõi theo ánh mắt Vỹ.

Vỹ không trả lời, nhưng trong lòng cảm thấy có điều gì đó bất thường. Một cơn gió lạnh lẽo lùa qua cửa sổ, khiến cậu rùng mình. “Chúng ta nên kiểm tra quanh nhà xem có điều gì khả nghi không.” Cậu đề xuất.

Họ bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong ngôi nhà. Trong phòng khách, một chiếc tủ cũ kỹ thu hút sự chú ý của Vỹ. Cậu đến gần, mở cánh tủ ra và phát hiện bên trong có những bộ quần áo cũ, lấm bụi, cùng một vài cuốn sách đã ngả màu. Cảm giác bí ẩn càng gia tăng khi cậu tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, được khắc những hoa văn lạ mắt.

Vỹ chăm chú nhìn chiếc hộp gỗ nhỏ với những hoa văn lạ mắt, dường như nó có gì đó huyền bí và bí ẩn. Cảm giác hồi hộp dâng lên trong lòng, cậu cẩn thận mở nắp hộp. Bên trong, có một số lá thư cũ kỹ được gấp gọn gàng, mùi mốc xông lên nồng nặc.

“Xem này, Hoàng.” Vỹ nói, giọng cậu có phần hồi hộp. Hoàng đến gần, ánh mắt cũng đầy nghi vấn. Vỹ nhấc một lá thư lên, chữ viết trên đó có vẻ quen thuộc. “Đây là thư của ông Trọng gửi cho một người tên là Lan.”

“Lan?” Hoàng nhíu mày, “Có thông tin gì không?”

Vỹ mở lá thư ra, từng chữ từng dòng hiện ra trước mắt. Trong bức thư, ông Trọng viết về nỗi nhớ của mình dành cho Lan, một người đã rời xa ông từ lâu. Ông cũng đề cập đến việc thường xuyên đến nghĩa trang cổ, nơi mà ông cảm thấy có sự kết nối với cô ấy. “Ông ấy nhắc đến một nơi trong nghĩa trang mà ông ấy nói là “nơi linh hồn của Lan luôn hiện diện”.

Ngày 10 tháng 10 năm 2024

Lan thương mến,

Tôi đã mong đợi từ lâu, khoảnh khắc mình có thể gặp lại em. Em đoán xem hôm nay tôi sẽ mang đến cho em hoa gì? Ồ đó là loài hoa mà em thích nhất…

Hoàng cầm lá thư, lật qua lật lại, nó cụt lủn như vậy, trông như đã bị xé đi, chỉ để lại lời tựa và câu chào cùng với dòng tâm thư là “nỗi nhớ em” bên ngoài phong bao “Có thể đây là lý do ông ấy lui tới nghĩa trang. Có thể ông ấy đang tìm kiếm điều gì đó liên quan đến quá khứ, với một người đã mất ư?”

Vỹ gật đầu, nhưng lòng vẫn băn khoăn. “Nhưng có lý do gì mà ông ấy lại chết một cách bí ẩn như vậy?”

“Đi thôi!” Hoàng quyết định, đôi mắt anh sáng rực lên với sự tò mò. Biết đâu sẽ có thêm dấu vết khi trên đường đến đó, chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra trước khi ông ta về đến nhà.