Chương 37

- Anh muốn chúng ta kết hôn ư? - Mặt cậu đỏ bừng

Anh hôn tay cậu:

- Anh muốn bị trói buộc bởi em

- Em...

Cậu chưa kịp nói dứt lời anh đã nhẹ nhàng trao Tiểu Nam một nụ hôn nhẹ lên môi rồi từ từ tăng dần

Cả hai hòa vào niềm hạnh phúc của bao nhiêu thăng trầm mà vẫn đến được với nhau.

Ngày lành cũng đến, một cặp đôi nam-nam tay trong tay, miệng cười hạnh phúc đối mặt nhau xưng câu tuyên thề trước tòa thánh Chúa Giê-Su là cha trong sự chứng kiến của bao nhiêu người.

Tiểu Nam vui đến mức nức nở thành tiếng khóc. Anh yêu cậu trai này, anh ôm cậu bằng tất cả những tình yêu cao đẹp của thời thiếu niên trao hết cho cậu.

Cha mẹ của Lâm Bảo không còn cấm cảng, cả hai đến với nhau trong sự mừng rỡ của đôi bên, tiếc thay dì của cậu không thể chứng Kiến được cảnh này do bà không còn nữa...

Con người ta không thể cùng nhau đi hết quảng đường được. Họ chỉ gặp nhau ở một đoạn đường nào đó trong cuộc sống mà thôi nhưng nếu yêu nhau thì hãy tôn trọng thời gian cùng nhau bước đi đó.

*****

A Tứ bây giờ không còn trẻ con như trước nữa, cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều và công việc giáo viên dạy Sinh ở trường cấp ba cũng làm cậu vui vẻ. A Diểu dạo này khá bận bịu ở công ty nên cả hai ít liên lạc hơn trước.

- A Tứ, anh thấy cái áo này được không - Tiểu Lan hỏi cậu

- Ừm, đẹp đấy - Cậu cắn một miếng tao rồi nhìn vào sắp tài liệu

- Dạo này anh hai ít liên lạc. Nhưng anh cũng đừng lo, anh ấy không phai loại người có mới quên cũ đâu

- Anh biết rồi, anh chỉ lo về sức khoẻ cho A Diểu - Cậu cười nhẹ

- Vậy nhé! - Cô cũng cười tươi tắn đặt tay lên vai cậu

Thật ra cậu đang rất sợ mất đi anh nhưng tự dối lòng không sợ mất người ta.

Thời gian cách xa đã quá dài cho một mối tình ở tuổi thanh xuân này, đến ngày anh về cậu lại chần chờ không dám đến gặp. Cậu ngại điều gì đó...

CEO như anh bây giờ và một thầy giáo bình thường như cậu là một khoảng cách chăng?

- A Tứ - Anh nhanh chóng thấy hình ảnh của cậu ngoài sân bay như đang lảng tránh nên vội chạy lại ôm

- Đây là sân bay đấy

- Anh mặc kệ, anh rất nhớ em - Tính anh vẫn như vậy chỉ là do cậu suy nghĩ quá nhiều thôi

- Người ta nhìn...

- Anh yêu em đâu phải là phạm pháp mà sợ người khác - Anh nhìn thẳng vào mắt cậu

- Em đi kiếm thím Dương

- Anh đã bảo mẹ đừng lên rồi - Anh vuốt má cậu

- Vậy mình về nhà

- Khoang đã, anh có cái này cho em - Anh cười nhẹ rồi quỳ xuống. Người xung quanh quay lại chổ hai cậu trai

- Anh làm gì vậy? Đứng lên đi

Anh lấy từ túi ra một chiếc hộp đen tuyền sang trọng

- Tôi A Diểu, xin được phép cưới A Tứ làm vợ, dù sau này có như thế nào cũng không thay lòng

- Anh đứng dậy trước đã người ta đang nhìn đó

- Em đồng ý trước đã

- Em...

- Đồng ý...đồng ý - Như đã nói hội hủ nữ có khắp mọi nơi

- Em đồng ý

Lời cầu hôn của đôi bạn trẻ tràn ngập trong tiếng vỗ tay và chúc mừng, không hề có sự kì thị ở nơi này

Tiểu Nam - Lâm Bảo hay A Diểu - A Tứ họ đều đã đến được bên nhau, được mãn nguyện cạnh nhau là một ân huệ lớn của trời ban tặng.

Tình yêu xuất phát từ trái tim luôn là thứ cao cả nhất...

End

Cảm ơn tất cả mọi người