Chương 27: All couple

Cao Ninh Hinh đang đau đớn chìm trong tuyệt vọng…

Chuyện bắt đầu từ khi Hoàng thượng đem cống phẩm lệ chi tới làm quà cho Hoàng hậu. Mà Hoàng hậu nương nương vốn nhân từ rộng lượng, lại thấy các vị tỷ muội của mình lâu rồi chưa được ăn vải. Cho nên có lòng muốn mở lệ chi yến. Nhưng chuyện sẽ không có gì to tát nếu như Cao Ninh Hinh không bị ả tiện nhân nào đó trong cung rắp tâm hãm hại.

Nàng thề, nàng thề trước khi tới Lệ chi yến nàng đã nhốt Tuyết Cầu vào trong l*иg. Ấy thế mà lúc cây vải được mang tới, Tuyết Cầu như một cục bông lao ra chạy khắp yến tiệc. Khiến cho Dung Âm còn đang chuẩn bị vặt vải được một phen hú hồn. Du quý nhân sợ chó trèo cả lên nghế, cục diện náo loạn không yên.

Còn nữa còn nữa. Mặt cẩu Tô Tịnh Hảo nhân cơ hội đó liền tố tất cả mọi tật xấu thường ngày của Cao Ninh Hinh cho Hoàng thượng nghe. Hoàng thượng vốn còn đang trong cơn tức giận liền hạ lệnh đem nàng nhốt vào Trữ Tú cung, đến cả thò chân ra ngoài cũng không được.

Cao Ninh Hinh lầm than!

***

"Anh Lạc, ngươi thấy Thuần phi chơi chiêu này rất hay phải không? Đυ.c nước béo cò, một công đôi việc."

Minh Ngọc vừa làm điểm tâm cho Hoàng hậu vừa nhỏ giọng thủ thỉ. Ngụy Anh Lạc đứng ở một bên nặn bánh khẽ dừng tay.

"Ta thấy Thuần phi không phải có ý tốt." Ngụy Anh Lạc nhàn nhạt thốt ra một câu.

"Vì sao? Không phải hiện tại Cao Quý phi kiêu căng kia đã bị Hoàng thượng giam lỏng còn gì. Trường Xuân cung chúng ta coi như bớt một mầm họa."

Ngụy Anh Lạc thầm nghĩ Minh Ngọc này hình như đầu óc vô cùng đơn giản. Đơn giản đến mức ngay cả việc nhỏ như vậy cũng không suy tính được dù chỉ một chút.

Người mù cũng có thể cảm thấy Thuần phi là đang cố gắng dọn sạch đường. Mà con đường ở đây chính là con đường hướng tới tim Hoàng hậu nương nương.

***

Tô Tịnh Hảo hân hoan ăn bánh uống trà. Tốt, tốt lắm, Cao Ninh Hinh kia rốt cuộc cũng bị giam vào trong Trữ Tú cung rồi.

"Nương nương, Nhàn phi nương nương nói có việc muốn tìm người…"

Phốc…

Tô Tịnh Hảo bị nước trà làm cho sặc.

Na Lạp Thục Thận cũng biết lựa thời điểm quá đi.

"Mời Nhàn phi vào."

Ngọc Hồ "dạ" một tiếng rồi lui ra ngoài. Không lâu sau Na Lạp Thục Thận đơn phương độc mã bước vào trong tẩm điện. Vừa nhìn thấy Tô Tịnh Hảo đã cười nói: "Thuần phi muội muội hôm nay tâm tình có vẻ rất tốt."

Tô Tịnh Hảo thầm chửi rủa trong lòng, rốt cuộc muốn nói gì thì nói nhanh đi, còn phải mất công vòng vo mệt mỏi ghê.

"Tạ tỷ tỷ đã quan tâm. Quả thực hôm nay thần thϊếp cảm thấy rất vui." Tô Tịnh Hảo cũng không phủ nhận. "Còn tỷ tỷ… tỷ có chuyện gì mà đột nhiên tới tìm thần thϊếp vậy?"

Na Lạp Thục Thận ngồi xuống cạnh nàng, cười như không cười nói: "Bổn cung tới để hỏi muội chuyện Tuyết Cầu hôm qua rốt cuộc là thế nào?"

"Chuyện gì cơ?" Tô Tịnh Hảo mặc dù thừa hiểu hàm ý trong lời nói của Nhàn phi, song nàng vẫn giả thần giả quỷ làm như đây là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này.

"Muội muội, trên mặt muội đã ghi rõ cả rồi kìa." Na Lạp Thục Thận đối với việc Tô Tịnh Hảo cố ý lảng tránh cũng không tức giận. Trái lại còn vô cùng bình thản.

Tô Tịnh Hảo thầm chột dạ: "Nhàn phi tỷ tỷ, chúng ta quen biết nhau đã lâu như vậy. Hơn nữa Chung Túy cung và Thừa Càn cung cũng ở ngay cạnh nhau. Thần thϊếp nghĩ tỷ tỷ phải là người hiểu rõ thần thϊếp nhất chứ?"

"Bổn cung chính là vì không minh bạch việc làm của muội muội, cho nên bất quá mới phải thất thố đến đây hỏi thẳng muội đấy."

Tô Tịnh Hảo nhất thời không biết phải trả lời như thế nào…

"Sao? Muội muội nhớ ra điều gì rồi ư?" Na Lạp Thục Thận nghiêng đầu, chớp chớp mắt hỏi.

Tô Tịnh Hảo vô cùng chán ghét dáng vẻ lãnh đạm đến phát điên này của Nhàn Phi. Nàng thề chỉ muốn đuổi nàng ta ra khỏi Chung Túy cung, cơ mà sợ nàng ta sẽ cúng Quan Âm nên thôi…!

"Tỷ tỷ, không phải tỷ đã thấy cả rồi sao? Thần thϊếp bất quá cũng chỉ ở ngay bữa tiệc vạch trần thói xấu của Cao Quý phi. Thần thϊếp không biết chuyện gì khác."

"Thật vậy?"

Tô Tịnh Hảo lạnh lùng gật đầu.

Na Lạp Thục Thận vẫn giữ nguyên nụ cười đầy ý nhị của mình. Nàng rút trong tay áo ra một gói thuốc nhỏ đặt lên bàn: "Thứ này… bổn cung nhặt được trước cửa chuồng của Tuyết Cầu."

"…"

Tô Tịnh Hảo ngẩn người nhìn gói thuốc đã được đổ sạch. Quả thực gói thuốc này là chế phẩm của nàng. Nàng dùng nó để cho Tuyết Cầu uống, cốt để Tuyết Cầu ngủ say rồi mang nó đặt vào cây vải.

Tại sao gói thuốc này lại ở trong tay Nhàn phi?

"Muội muội đừng nghĩ nhiều. Thực ra đây cũng là chuyện tốt." Na Lạp Thục Thận nhoẻn miệng cười rồi đứng dậy. "Bổn cung khuyên muội nên nhân cơ hội này mà rút lui đi."

Tuyên chiến, cái này chính là tuyên chiến…

Tô Tịnh Hảo cổ họng nghẹn đắng nhìn Na Lạp Thục Thận rời đi. Bản thân không kiềm chế được mà hét lên một tiếng rồi vươn tay gạt sạch đồ trên bàn xuống…

Choang…

Choang…

Na Lạp Thục Thận dừng lại nghe âm thanh phát ra từ trong phòng, khóe môi khẽ cong lên một đường…

***

"Nương nương… người định xin Hoàng thượng tha cho Cao Quý phi thật sao?" Ngụy Anh Lạc có chút bất lực, có chút tức giận níu tay Phú Sát Dung Âm.

"Bổn cung cảm thấy Cao Quý phi lần này bị oan." Phú Sát Dung Âm nâng tay để Ngụy Anh Lạc đỡ. Nàng hướng mắt nhìn về phía trước, kiên định nói.

"Cao Quý phi bị oan?" Ngụy Anh Lạc sửng sốt. "Nương nương, không thể nào."

"Chính vì mọi người nhìn Cao Quý phi bằng ánh mắt xấu xa, cho nên nàng ấy mới trở thành xấu xa đấy." Phú Sát Dung Âm quay sang nhìn Ngụy Anh Lạc. "Anh Lạc, ngươi hãy thử nghĩ một chút xem. Cao Quý phi đối với bổn cung mặc dù nhiều lần càn rỡ. Thế nhưng nàng ấy chưa từng có ý định hại đến tính mạng của bổn cung. Chuyện Tuyết Cầu đột nhiên nhảy ra hôm nay, ngươi nghĩ bổn cung sơ suất đến nỗi mà không nhìn biểu cảm của Cao Quý phi ư?"

"…"

"Cao Quý phi lúc đó thực sự hoảng hốt. Thậm chí bổn cung còn thấy nàng ấy muốn chạy đến để kéo bổn cung về."

Ngụy Anh Lạc càng nghe càng thấy vô lí. Hoàng hậu nương nương nhà nàng thật đúng là dễ tin người quá đáng. Cao Quý phi mất công diễn một chút thôi đã khiến người rụng rời chân tay nghĩ tốt về nàng ta rồi.

Thế nhưng thật may lần này tra Long kia cũng vô cùng có tâm. Hắn không ân chuẩn lời cầu xin của Hoàng hậu, trái lại còn nói nàng tốt nhất nên về Trường Xuân cung hảo hảo nghỉ ngơi.

Ngụy Anh Lạc mừng thầm trong lòng. Tra Long cuối cùng cũng làm được một việc có ý nghĩa.

***

Na Lạp Thục Thận hôm nay lại cao hứng tới Chung Túy cung nói muốn cùng Tô Tịnh Hảo đi dạo Ngự hoa viên. Tô Tịnh Hảo mặc dù trong lòng mơ hồ không hiểu hàm ý của nàng ta. Song rốt cuộc cũng nhận lời.

Hai người tới Ngự hoa viên, đi được một đoạn liền gặp Phú Sát Dung Âm đang đứng nhìn Ngụy Anh Lạc thả diều.

Nha đầu Ngụy Anh Lạc này quả thực biết làm rất nhiều thứ tiêu khiển để mua vui cho người bên cạnh…

Tô Tịnh Hảo liếc qua Na Lạp Thục Thận. Đến tột cùng nàng ta muốn gì?

Na Lạp Thục Thận không nhanh không chậm tiến về phía Phú Sát Dung Âm. Sau đó nhún một cái: "Thần thϊếp cung thỉnh Hoàng hậu nương nương thánh an."

"Nhàn phi đứng lên đi." Phú Sát Dung Âm mỉm cười lại gần đỡ Na Lạp Thục Thận dậy.

Không biết là vô tình hay cố tình, Na Lạp Thục Thận đánh rơi chiếc khăn tay…

Phú Sát Dung Âm thuận thế cúi xuống nhặt. Đằng sau chiếc khăn tay rơi ra vỏ thuốc màu xám.

Tô Tịnh Hảo cả kinh.

Nàng quả thực mắc bẫy của Na Lạp Thục Thận rồi.

***

"Thứ này là…" Phú Sát Dung Âm nhìn Na Lạp Thục Thận, rồi lại nhìn sang Tô Tịnh Hảo đang đứng ở phía sau. "Thuần…"

"Hoàng hậu nương nương… thần thϊếp nhặt được thứ này ở chỗ Tuyết Cầu." Na Lạp Thục Thận giả bộ đoan chính nói.

Xung quanh đột nhiên chìm vào im lặng. Phú Sát Dung Âm cuối cùng cũng hạ lệnh để các cung nhân lui hết. Bao gồm cả Ngụy Anh Lạc.

"Nhàn phi, ý muội là… muội biết chủ nhân của gói thuốc này?" Khi chỉ còn lại ba người. Phú Sát Dung Âm nắm chặt gói thuốc trong tay, cứng giọng hỏi.

Hồ nháo, đúng là muốn leo lên đầu nàng ngồi rồi…

"Hồi bẩm nương nương, trong cung quả thực có một số phi tần lén tàng trữ thuốc ngủ để tránh việc thị tẩm."

Nói đến tránh việc thị tẩm, chính là đang hướng thẳng về phía Thuần phi – người được gả cho Hoàng thượng từ ngày còn là Bảo thân vương, nhưng trong ngần ấy năm chỉ thị tẩm độc nhất một lần – vào đêm động phòng.

"Nhàn phi, thỉnh cẩn ngôn." Tô Tịnh Hảo giận giữ quát lên một tiếng. Thật không ngờ Na Lạp Thục Thận lại chơi chiêu này.

Phú Sát Dung Âm nhìn Tô Tịnh Hảo nộ khí ngút trời, chỉ nhàn nhạt nói: "Nhàn phi, có lẽ muội nghĩ nhiều rồi. Thuần phi từ trước tới giờ khác với những phi tần trong cung. Muội ấy không đấu đá, cũng không tranh sủng. Việc gì phải vạch kế hãm hại Cao Quý phi?"

Tô Tịnh Hảo mặc dù nghe Dung Âm nói vậy, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra một điều: Dung Âm đang bảo vệ nàng.

"Thần thϊếp không có ý đó." Na Lạp Thục Thận trước sau vẫn thủy chung mỉm cười. "Có lẽ chúng ta nên giao cho Nội vụ phủ, để họ điều tra rồi bắt phạm nhân vào Thận hình ti giải quyết một thể. Hoàng hậu nương nương, thực ra gϊếŧ một số mạng người vô tội trong cung chắc cũng không hề hấn gì."

"Hỗn xược." Phú Sát Dung Âm lần đầu tiên thấy Na Lạp Thục Thận ăn nói như vậy, trong lòng thực vô cùng kinh ngạc.

Nhàn phi đang tức giận?

Nhưng tức giận vì chuyện gì?

"Thần thϊếp biết tội." Na Lạp Thục Thận sẵn sàng quỳ xuống chịu tội. Càng không để ý tới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Tô Tịnh Hảo.

"Đứng dậy đi." Phú Sát Dung Âm day day thái dương. Thực đau đầu.

"Vậy… thần thϊếp cáo lui trước." Na Lạp Thục Thận tự mình đứng dậy. Đi được một đoạn liền dừng lại nói: "Hoàng hậu nương nương, thỉnh người sẽ cho thần thϊếp một kết quả thỏa đáng."

***

Tô Tịnh Hảo định hé miệng lên tiếng thì Dung Âm đã phẩy tay: "Ngươi quay về Chung Túy cung xám hối đi. Bổn cung hôm nay không có gì muốn nói thêm với ngươi."

Tô Tịnh Hảo nhận thấy Dung Âm đang vô cùng tức giận. Nàng nuốt khan một tiếng rồi thưa vâng.

***

Có vẻ như kế li gián của Nhàn phi vô cùng hiệu quả. Bởi vì mấy ngày sau, Hoàng hậu nương nương đều đóng cửa Trường Xuân cung không chịu gặp ai. Ngay cả cung nữ bên cạnh cũng không thể đến gần.

Nàng đang tự xám hối về việc không quản lý tốt hậu cung…

Ngụy Anh Lạc đông tây đều không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng vẫn xán lại gần, đem tiên nữ dưa hấu đang tức giận ôm chặt vào lòng.

"Dung Âm."

"Đến cả ngươi cũng không coi bổn cung ra gì sao?" Phú Sát Dung Âm nghẹn đắng. Xong rồi, ngay cả một nô tì cũng dám gọi thẳng tên húy của nàng.

"Ta biết nàng đang phẫn nộ vì chuyện của Cao Quý phi. Nhưng nàng cũng không thể ngày đêm nghĩ cách giải quyết như vậy. Nàng hao tâm tổn sức cứu Cao Quý phi, nhưng Cao Quý phi liệu có biết không?"

"Bổn cung không cần người khác biết, càng không muốn người khác biết."

"Cái miệng nhỏ này sao mà tuyệt tình như vậy?"

Ngụy Anh Lạc hừ một tiếng rồi cúi đầu hôn lên môi Dung Âm.

Có lẽ Nhàn phi nhất thời quên mất bên cạnh Hoàng hậu nương nương thực ra còn một con cáo nhỏ…