"Dung Âm, Phú Sát Dung Âm."
Phú Sát Dung Âm đang ngồi uống trà ở hậu viện Trường Xuân cung, bị tiếng hét chói tai kia làm cho giật nảy mình.
Cao Ninh Hinh hùng hùng hổ hổ bước tới, vươn tay giật lấy chung trà nàng đang cầm đặt mạnh xuống bàn.
"Cao Quý phi. Ngươi cả gan gọi thẳng tên húy của bổn cung, bổn cung không nói thì thôi. Hà cớ gì ngươi còn giật trà của bổn cung?". Dung Âm thực có chút đau đầu. Cao Ninh Hinh này giống như tiểu ác bá Tử Cấm Thành vậy. Đi tới đâu là tàn phá tới đó.
"Ngươi nói xem hôm nay ta vì sao lại tức giận?"
Dung Âm:
"Ngươi còn nhìn ta?". Cao Ninh Hinh bất quá giống như đứa trẻ lên ba không đòi được kẹo, liên tục đứng trước mặt Dung Âm hò hét.
"Ngươi hiện tại chạy tới đây hỏi bổn cung vì sao ngươi tức giận. Bổn cung biết đáp lại thế nào đây?". Phú Sát Dung Âm cảm thấy tức cười. Nàng đã mấy ngày không gặp Cao Ninh Hinh. Hôm nay đột nhiên nàng ta vô duyên vô cớ đến Trường Xuân cung tìm nàng, bộ dạng thì như muốn đem nàng đi tính sổ, nàng quả thực muốn đuổi nàng ta đi cho khuất mắt.
"Còn không phải vì ngươi?". Cao Ninh Hinh nghiến răng nói. "Dung Âm, ngươi rốt cuộc muốn ta chết vì ăn dấm chua sao?".
"…………."
Cao Ninh Hinh nhìn dáng vẻ lóng ngóng của Phú Sát Dung Âm, trong lòng đúng là muốn thổ huyết.
"Ta nghe nói hôm qua ngươi ban thưởng cho Chung Túy cung nửa cân lệ chi, Thừa Càn cung cũng nửa cân lệ chi. Tại sao? Tại sao Trữ Tú cung của ta đến một cành cũng chẳng thấy?".
Cao Ninh Hinh đành mang chuyện mình giấu kín bấy lâu gào thét tức giận. Minh Ngọc đứng ở xa nghe thấy tiếng động liền chạy tới.
"Hoàng hậu nương nương, người không sao chứ?"
"Xú nô tài to gan, ngươi và tiện nhân Ngụy Anh Lạc kia đúng là cái thứ không biết trời cao đất dày, dám cả gan chạy tới ngăn cản chủ tử nói chuyện." Cao Ninh Hinh một giây trước còn đang chất vấn Phú Sát Dung Âm, một giây sau liền đem Minh Ngọc đáng thương kia ra tế cho một bài học.
Minh Ngọc ủy khuất nhìn Hoàng hậu nương nương. Thầm nghĩ người cũng thật nhẫn nại quá mức. Cao Quý phi đã đến Trường Xuân cung làm loạn thế này mà người một câu gắt gỏng cũng chẳng thấy.
Lại nói, lúc nãy nương nương sai Ngụy Anh Lạc và Nhĩ Tình tới Nội Vụ phủ lĩnh vài đồ dùng, đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Nếu như có Ngụy Anh Lạc ở đây thì tốt, Cao Quý phi kia sẽ không thể khi dễ Hoàng hậu nương nương.
"Minh Ngọc, ngươi lui xuống trước đi." Phú Sát Dung Âm nhìn Cao Ninh Hinh, lại nhìn Minh Ngọc. Nhẹ nhàng hắng giọng nói một tiếng.
"Vâng…" Minh Ngọc mặc dù không phục nhưng vẫn hành lễ rồi lui xuống.
Cao Ninh Hinh đem nụ cười nửa miệng ác ôn của mình phóng về phía Dung Âm: "Phú Sát Dung Âm, hôm nay nếu ngươi không trả lời câu hỏi của ta, ngươi chờ xem ta có đem ngươi về Trữ Tú cung ăn sạch hay không?".
"Ngươi dám?". Phú Sát Dung Âm ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại lạnh lùng tới mức đáng sợ.
***
Không lâu sau…
"Hoàng hậu nương nương… Hoàng hậu nương nương…"
Minh Ngọc thảm thương hò hét giữa Trường Xuân cung, không ngừng với tay về phía người vừa bị đám cẩu nô tài Trữ Tú cung mang đi.
"Người đâu, bịt miệng ả cho bổn cung." Cao Ninh Hinh huênh hoang ra lệnh, sau đó nhìn đương kim Hoàng hậu vừa bị mình đánh ngất kia, hài lòng rời khỏi Trường Xuân cung.
Tội nghiệp Hoàng hậu nương nương dù cố tỏ ra lạnh lùng nhưng vẫn bị người ta coi thường…
***
"Quý phi nương nương… chuyện này ngộ nhỡ để Hoàng thượng phát hiện…" Chi Lan nuốt khan thì thầm bên tai Cao Ninh Hinh.
Cao Quý phi bắt cóc Hoàng hậu nương nương… Tin này mà truyền khắp Tử Cấm Thành…
Đúng vậy, đúng là khiến người ta quá hoảng hốt!!!
Song, Cao Ninh Hinh lại vô cùng tự tin vỗ ngực: "Yên tâm đi, vụ này để bổn cung gánh."
***
"Minh Ngọc, Trân Châu, Hổ Phách… các người làm sao thế này?".
Ngụy Anh Lạc và Nhĩ Tình vừa mới trở về, lại kinh hoàng chứng kiến thảm cảnh các tỷ muội ở Trường Xuân cung toàn bộ đều bị trói chặt, mồm miệng cũng bị nhét giẻ sạch sẽ, đến ú ớ kêu thôi cũng không được.
Nhĩ Tình rút giẻ cho từng người một. Minh Ngọc vội vã gào khóc thê lương: "Hoàng hậu nương nương… Hoàng hậu nương nương bị Cao Quý phi bắt cóc rồi."
"Cái gì cơ?" Ngụy Anh Lạc có cảm giác như tai mình sắp chảy máu. Cao Quý phi? Cao Quý phi thế nào lại lớn mật như vậy?
"Lúc nãy… lúc nãy Cao Quý phi tới tìm Hoàng hậu nương nương… Sau đó ta nghe động liền chạy tới… Hoàng hậu nương nương lệnh ta ra ngoài… cuối cùng… cuối cùng Cao Quý phi đánh ngất Hoàng hậu nương nương…" Minh Ngọc kinh hồn đến nỗi nói không ra hơi.
Cao Quý phi vụ này chơi khét quá…
"Đi." Ngụy Anh Lạc siết chặt khăn tay, nghiến răng nói.
"Đi đâu?" Nhĩ Tình và Minh Ngọc ngây người hỏi.
"Các ngươi ngốc sao? Đương nhiên là tới Trữ Tú cung đem nương nương về rồi."
***
"Ngụy Anh Lạc to gan, thấy Thuần phi nương nương mà không chịu hành lễ."
Ngọc Hồ kiêu ngạo đứng chắn trước mặt đám người Trường Xuân cung, nhưng lại ghét bỏ chỉ gây khó dễ đối với Ngụy Anh Lạc.
Ngụy Anh Lạc hôm nay không còn hơi sức để tính sổ con mẹ này, cho nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt, quỳ xuống đáp: "Nô tì biết lỗi, thỉnh Thuần phi nương nương thứ tội. Nhưng hôm nay nô tì quả thực có chuyện gấp… Thuần phi nương nương… nếu tới chậm một chút nữa là chúng ta mất trắng đấy."
"Ngươi nói gì vậy? Bổn cung nghe chẳng hiểu gì hết? Cái gì mà chúng ta?" Tô Tịnh Hảo mờ mịt hỏi lại, song thấy sắc mặt của Ngụy Anh Lạc và đám người Trường Xuân cung ai nấy đều đen như than. Trong lòng tự nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành.
"Hồi bẩm Thuần phi nương nương…" Ngụy Anh Lạc nói xong liền đứng dậy, lại gần ghé vào tai Tô Tịnh Hảo nhỏ giọng nói gì đó.
Các cung nhân chỉ thấy Tô Tịnh Hảo sau khi nghe Ngụy Anh Lạc nói xong, vẻ mặt cũng từ từ tái đi, thậm chí trên trán còn nổi cả gân xanh.
"Cao Ninh Hinh…" Tô Tịnh Hảo rít lên qua kẽ răng. "Các ngươi lui về Chung Túy cung trước đi, bổn cung có việc gấp cần theo Ngụy Anh Lạc."
"Nhưng nương nương…" Ngọc Hồi thấy lo lắng, chuyện lần này quan trọng đến mức nương nương không cả mang mình đi cùng ư?
"Còn không mau cút hết?". Tô Tịnh Hảo quay lại quát.
"Vâng…"
***
"Nhàn phi nương nương…"
Một tiểu cung nữ từ đâu tới ghé vào tai Nhàn phi thì thầm.
Đôi tay đang tỉ mỉ thêu hoa khẽ dừng lại…
"Thật có chuyện như vậy?".
"Vâng, chính mắt nô tì trông thấy Thuần phi nương nương tức giận đi cùng Ngụy Anh Lạc hướng về phía Trữ Tú cung."
Na Lạp Thục Thận híp mắt thâm hiểm. Trữ Tú cung? Thuần phi tức giận?
Lẽ nào xảy ra chuyện lớn rồi?
"Trân Nhi, mang theo bát nến vàng cho bổn cung. Chúng ta tới Trữ Tú cung tìm Cao Ninh Hinh tính sổ."
***
Khi Dung Âm tỉnh lại, chỉ thấy phía trước là khuôn mặt phóng đại quá mức của Cao Ninh Hinh.
"Cao Quý phi, ngươi làm gì vậy?".
Nàng hơi cử động một chút, lại phát hiện tay chân mình đều bị trói chặt.
Cao Ninh Hinh điên rồi.
"Ngươi hôn ta đi, ta sẽ lập tức cởi trói một bên chân cho ngươi." Cao Ninh Hinh cong cong đôi môi giống như chú mèo nhỏ. "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám… Ayo Dung Âm, ta dùng những tám sợi dây để trói ngươi đấy. Tức là… tức là ngươi phải hôn ta tám lần, hoặc là hơn."
Dung Âm nhìn thẳng về phía trước, thầm nghĩ có phải kiếp trước mình đã tạo nghiệp quá nhiều rồi hay không?
"PHÚ SÁT DUNG ÂM."
Cao Ninh Hinh thấy nữ nhân trước mặt căn bản không thèm để mình vào mắt. Lòng tự trọng lập tức bị xúc phạm. Nàng liền trèo lên giường ngậm lấy đôi môi nhỏ kia, ra sức hôn.
Dung Âm nhíu mày giãy giụa, nhưng càng giãy càng mất sức. Nàng chỉ còn nước để mặc cho kẻ điên kia muốn làm gì thì làm.
***
Rầm… rầm… rầm…
"Quý phi nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi…"
Chi Lan từ bên ngoài hốt hoảng chạy vào.
"Cái gì mà gào thét dữ như vậy?". Cao Ninh Hinh ngồi bên giường, không vui nói.
"Có… có rất nhiều người kéo tới đây đòi Hoàng hậu nương nương…"
"Có rất nhiều người?". Cao Ninh Hinh hơi nhướn mày, sau đó mới sực nhớ ra. "Đáng chết, đáng lẽ bổn cung nên mang theo đám người Trường Xuân cung tới đây hết. Đúng là đám nữ nhân lắm mồm lắm miệng".
Cảm thấy mắng chưa đã, nàng còn quay lại mắng cả Dung Âm vô tội: "Phú Sát Dung Âm, ngươi dạy nô tì cũng khá lắm. Thật là hảo hảo trung thành."
Phú Sát Dung Âm chỉ nhếch miệng thâm thúy cười.
***
"Cao Ninh Hinh, ngươi còn không mau bước ra đây?". Tô Tịnh Hảo chống nạnh đứng ngoài sân Trữ Tú cung chửi đổng, nom nàng lúc này chẳng khác gì mấy lão nương đanh đá ngoài chợ.
"Thỉnh Quý phi nương nương trả lại Hoàng hậu nương nương cho chúng nô tì."
Tiếp theo là dàn cung nữ Trường Xuân cung do Ngụy Anh Lạc dẫn đầu quỳ xuống, đồng thanh đòi người.
"Nhàn phi nương nương đến."
"Thần thϊếp cung thỉnh Nhàn phi nương nương." Thuần phi quay lại hành lễ, sau đó tiếp tục đứng chửi. "Cao Ninh Hinh, ngươi đúng là âm hồn. Ngươi không sợ làm nhiều việc xấu sẽ bị trời phạt sao? Cao Ninh Hinh, nếu hôm nay ngươi không bước ra, lão nương cam tâm tình nguyện đoạt mất cái chức ngoa ngoắt nhất Tử Cấm Thành của ngươi."
Sau đó nàng vuốt ngực, quay lại nhẹ giọng nói với Ngụy Anh Lạc: "Này, ngươi có đem theo nước không? Bổn cung khát quá."
Ngụy Anh Lạc nhanh nhảu gật đầu, đem túi nước mình chuyên mang theo đưa cho Thuần phi. Thuần phi ngọt ngào cười, vươn tay nhận lấy nhấp một ngụm.
"Tỷ tỷ, sao tỷ…"
Vốn còn định thắc mắc vì sao Nhàn phi tới mà không nói câu gì, Tô Tịnh Hảo quay đầu lại, thiếu chút nữa là kinh ngạc ngã xuống đất.
Nhàn phi đang chuyên tâm cùng các cung nữ dựng tế đàn… ( =))))) )
***
"Quý phi nương nương… người… người mau ra ngoài đi… Nhàn phi nương nương còn mang theo cả nến vàng. Tính… tính cúng quan âm…"
Phú Sát Dung Âm nghe vậy liền hết hồn, nàng vội vã nói: "Cao Quý phi, ngươi mau thả bổn cung ra. Nếu để Hoàng thượng biết chuyện này tất cả chúng ta đều sẽ rơi đầu đấy."
Cúng bái trong cung là chuyện đại kỵ. Nhàn phi đúng là hồ nháo quá mức rồi.
Cao Ninh Hinh trong lòng gợn sóng. Thật không ngờ Nhàn phi còn chơi lớn hơn cả mình.
"Dung Âm, ngươi đúng là lắm bảo kê."
Cao Ninh Hinh mặc dù không cam tâm, thế nhưng vẫn buộc phải cởi trói cho Phú Sát Dung Âm.
Đám người chết bầm, bổn cung còn chưa kịp sơ múi miếng nào…
***
"Hoàng hậu nương nương…"
Vừa thấy Dung Âm xuất hiện. Ngụy Anh Lạc và đám người Trường Xuân cung đều chạy tới vây quanh nàng. Chỉ hận không thể lột hết đồ của nương nương ra xem nương nương có bị người ta chiếm tiện nghi hay không.
"Hay cho Cao Quý phi, ngươi dám giữa thanh thiên bạch nhật cả gan bắt cóc Hoàng hậu nương nương." Tô Tịnh Hảo xắn tay áo tính lên khô máu, nhưng Nhàn phi liền nhanh tay kéo nàng lại.
"Muội muội, đây là Trữ Tú cung, ra tay không hay cho lắm."
"Đúng, tỷ tỷ nói có lý." Tô Tịnh Hảo gãi gãi cằm. Sau đó lại hướng về phía Phú Sát Dung Âm, ủy khuất nói: "Hoàng hậu nương nương, người không sao chứ? Thật khiến thần thϊếp lo chết đi."
"Bổn cung không sao?". Dung Âm mỉm cười gật đầu. "Nhàn phi, mau dỡ tế đàn của ngươi xuống trước khi Hoàng thượng đến."
"Vâng." Na Lạp Thục Thận nhún người một cái, đem ánh mắt cảnh cáo nhìn Cao Ninh Hinh. "Quý phi nương nương, thật may lần này người biết suy nghĩ…"
Cao Ninh Hinh chột dạ, song vẫn kiêu ngạo phẩy tay bỏ vào trong: "Các ngươi tự dọn rồi tự cút đi. Đến giờ bổn cung phải đi tắm sữa rồi."
***
Kết quả là tối hôm đó, không biết chuyện này thế nào mà lại đến tai Hoàng thượng. Hoàng thượng phẫn nộ bãi giá tới Trữ Tú cung kèm theo khuôn mặt muốn ăn tươi nuốt sống:
Đúng vậy, Cao Quý phi đáng thương của chúng ta sau lần chơi ngu có thưởng đã bị phu quân của mình hạ lệnh nhốt vào Trữ Tú cung, hơn nữa còn bắt chép một trăm lần tam tự kinh, cấm không cho bước chân ra ngoài gây họa.
***
Cao Ninh Hinh vừa chép kinh vừa cay đắng nguyền rủa đám nữ nhân nhiều chuyện…
Song nàng lại nghĩ: Không đúng, thực ra mọi chuyện đều bắt nguồn từ Phú Sát Dung Âm. Phú Sát Dung Âm mới chính là trùm sò của vụ này. Ai bảo nàng ta không công bằng, đem chia vải tứ tung chỉ trừ mỗi Trữ Tú cung ra…
Thế là thay vì chép kinh, thì Cao Quý phi lại chép một trăm lần câu:
Phú Sát Dung Âm, ta có chết cũng phải hận ngươi!