Chương 2: Trường nghệ thuật

"Cô Song Ah! Ngày hôm qua cô đi đâu thế? Đám tiểu tử đó cứ lải nhải bên tai tôi nhắc cô mãi."- người trung niên sờ sờ mái tóc mỉm cười phúc hậu. Song Ah cúi đầu viết viết đưa cho cô Im xem.

[Đi thăm vài người bạn.]

Cô Im vỡ lẽ vỗ vai nàng.

"Không ngờ là cô có người quen ở thành phố C đấy. Trước đây tôi cứ tưởng cô chỉ ở thành phố A chứ không đi đâu xa."

Song Ah chỉ cười trừ đáp lại.

Nàng vốn sinh ra tại thành phố A, chỉ tại trận hỏa hoạn năm đó đã khiến nàng và em gái trở thành cô nhi không nơi nương tự, khi đó nàng và em gái được đưa đến cô nhi viện DH nuôi dưỡng.

Không lâu sau, cha mẹ nuôi ở thành phố A xin nhận nuôi hai chị em nàng, vì thế lúc đó Song Ah đã chuyển đến thành phố A sống. Nhưng sau khi trưởng thành, tìm được công việc rồi, thỉnh thoảng nàng vẫn mua vé xe lửa đến thành phố C thăm ma sơ Lee và mấy đứa nhỏ.

Mãi đến sau này lo cho em gái nên nàng mới chuyển về đây ở hẳn, căn nhà cũ của ba mẹ nuôi thì giao lại cho chị cả trông lo nhan khói.

Song Ah chào tạm biệt cô Im rồi bước vào lớp mình.

Tức thì, một cậu nhóc quàng tay lên vai nàng reo lên vui mừng.

"Xem ai đến đây này!!!"

"Cô ! Hôm qua cô đi đâu vậy ?"

"Cô đã hứa chỉ mấy em hiệu ứng phản quang mà cô lại trốn đi đâu mất." - Nữ sinh tóc vàng phụng phịu tỏ vẻ Song Ah hứa mà không giữ lời.

"Cô lại trốn đi chơi riêng với người yêu rồi."

Song Ah ngượng ngùng xua tay.

Đám người này là học viên của trường nghệ thuật, đều là người trưởng thành hết rồi. Thậm chí còn có người lớn tuổi hơn nàng...

Không hiểu sao lại thích làm nũng như thế nữa?

Song Ah mới vào đây dạy không lâu nhưng đã khiến đám học viên yêu thích cô vô cùng. Bởi lẽ dáng vóc Song Ah trông rất hiền lành, thậm chí nhìn kĩ còn cảm thấy khá điềm đạm. Quan trọng nàng vẽ rất đẹp, lại có nhiều kinh nghiệm.

Mặc dù không thể nói chuyện nhưng có nàng kìm tay chỉ dẫn, họ đã tiến bộ rất nhiều.

Đây có thể nói là tâm hồn nghệ thuật giúp họ câu thôi với nhau đi.

Không nói đến vẻ mặt đỏ bừng ngại ngùng của Song Ah khiến người khác muốn trêu trọc không thôi.

Một học viên mới bước vào, dáng người rất cao, yên lặng nhìn cánh tay đang gác trên vai của Song Ah, cậu bước tới gạt tay của bạn học kia, bình tĩnh nói.

"Về chỗ đi Joy, cậu ồn ào quá đấy!"

Joy nhanh tay tỏ vẻ đầu hàng nhanh chóng trở về chỗ ngồi quay sang nói nhỏ với người bên cạnh.

"Cậu ta đang bực đó hả?"

Rujin điềm tĩnh cầm bút phác thảo, không nhìn cậu.

"Đừng nháo nữa. Mau lo vẽ đi."

Joy bực bội, tay cầm bút quẹt quẹt lên trang giấy trắng tinh. Rất nhanh xuất hiện một Rujin đội mũ xanh trên đó.

Bên này, Song Ah mải mê thưởng thức bức tranh do học viên mình đắc ý vẽ ra không chú ý có người đang nhìn chằm chằm mình.

"Cô à, hôm qua cô lại quên mất có hẹn với tôi đấy." - Hee Hyeon nhìn Song Ah đang chìm đắm trong nghệ thuật cất giọng.

Song Ah như bị đánh tỉnh, ngơ ngác nhìn người đàn ông, vẻ mặt nàng đầy những dấu chấm hỏi.

Hee Hyeon nhìn nàng phì cười.

"Thôi bỏ đi. Chỗ này tôi cảm thấy không đúng lắm, cô nghĩ tôi nên vẽ thế nào?" - Hee Hyeon vờ như không có chuyện gì, nắm bàn tay Song Ah dời đến chi tiết của bức tranh.

Song Ah nhíu mi tập trung nhìn. Sau đó lại dùng bút kẻ mờ vẽ vài chi tiết của bức tranh.

*Làm sao đây? Càng ngày tôi càng thích em rồi…* - Hee Hyeon nhìn Song Ah đang tập trung vừa nghĩ vừa cười.