- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ Vô Miên (ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ Không Ngủ)
- Chương 7
ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ Vô Miên (ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ Không Ngủ)
Chương 7
"Tôi hiểu anh đang muốn nói gì. Tại sao xác một người tự tử bằng thuốc ngủ lại xuất hiện trong hồ?" Tối hôm qua Phó Diễm đã nghĩ tới điều này rất lâu: "Cái người đó chúng ta tạm gọi là kẻ trợ giúp, hắn ta kéo xác xuống hồ khiến người ngoài cuộc lầm tưởng đây là một vụ án mạng, kết hợp với internet tạo thế, lửa cháy thêm dầu, đem sự tình nháo lớn, đơn giản là muốn nói một vài chuyện không thể nói ra."
"Nếu cậu đã biết rồi, tại sao vẫn thuận theo tâm ý của kẻ đó?"
"Nếu hết thảy ngọn nguồn khiến Hà Thanh Miên tự sát là Chu Chính Đức, mọi chuyện đều dễ làm. Nhưng rõ ràng Chu Chính Đức chỉ là một phần của nguyên nhân. Hắn đang quan sát, hắn đang chờ đợi, và hắn đang cho những người đó một cơ hội để ăn năn, những người đó mới thật sự là người khiến cho Hà Thanh Miên nản lòng thoái chí."
Lâm Linh Linh đang pha cà phê, lặng lẽ nghe những lời này.
Ở trong đội hơn ba năm, cô vẫn luôn cho rằng Phó đội là người nói một không hai, sấm rền gió cuốn, tính tình táo báo, thật không ngờ tâm tư hắn lại tinh tế tỉ mỉ đến mức này. Rõ ràng có thể lấy tự sát đế két án, nhưng hắn cam nguyện đứng trên bờ vực của dư luận, trả lại cho người chết chân tướng sự thật.
Có lẽ là Hà Thanh Miên và Lâm Linh Linh có quá nhiều điểm giống nhau, Lâm Linh Linh khuấy cà phê, nước mắt vô thức rơi xuống...
Vạn Vân biết hắn ghét ác như kẻ thù, vỗ vỗ vai hắn: "Có việc gì thì gọi tôi, tôi sẽ có mặt bất cứ khi nào cậu cần."
Phó Diễm quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Linh Linh đang lặng lẽ lau nước mắt, hắn tình nguyện để mắt mình mù không nhìn thấy, đã thấy thì lãnh đạo cũng phải đi an ủi một phen!
Ai mà biết được phụ nữ sao lại có thể phiền phức như vậy!
Mỗi ngày mỗi khóc hả?
Phó Diễm móc túi quần ra, cuối cùng lấy giấy vệ sinh bị vò nát đưa cho Lâm Linh Linh: "Cái đó... lau đi..."
Lâm Linh Linh nghe thấy giọng của Phó Diễm liền ngẩng đầu lên, sau đó mới nhận thức được mình đang khóc ở nơi công cộng còn bị lãnh đạo nhìn thấy, vì xấu hổ mà mặt còn đỏ hơn cả mắt thỏ, cô che mặt chạy về hướng toilet.
Phó Diễm đang phát ngốc, hắn nghe thấy Vạn Vân sau lưng mình hừ nhẹ một tiếng, bước vào văn phòng pháp y, đóng cửa lại.
"Hai cái người này! Vừa mới còn tùy kêu tùy đến, sao trong nháy mắt đã đóng sầm cửa lại, hình như tôi làm gì sai hả?" Phó Diễm lầm bầm trong lòng, hắn thấy trong cái đội này, toàn nhân tài biết kiếm chuyện!
Dư Phiên đem Tống Thư- người đang sống chết giữ chặt cửa không bước vào đội cảnh sát một cước đá cậu ta vào! Trong miệng còn mắng: "Cậu con mẹ nó bước vô cho lão tử!" Suốt một năm qua đi theo Phó Diễm, công lực đá người của cậu cũng rất giỏi!
Phó Diễm nhìn dáng vẻ uy vũ của Dư Phiên, tên tiểu tử này đúng là có gì học nấy!
Tống Thư run rẩy đứng đó.
Dư Phiên báo cáo với Phó Diễm: "Phó đội, người mang đến rồi, anh có muốn lập tức đem nó đi thẩm tra không?"
Phó Diễm nhìn thoáng qua bộ dáng bùn nhão trét không dính tường của Tống Thư, nói: "Để cậu ta đợi ở đây một lúc đi, đợi Áp tử đem người về rồi vào."
Bất quá chỉ hơn mười phút, Áp tử và người họ Hà cũng tới.
Nhà họ Hà không ngờ có thể gặp Tống Thư ở đây, mấy người hai mặt nhìn nhau, đặc biệt là Triệu Xuân Hoa, trán đầy mồ hôi.
Lâm Linh Linh điều chỉnh cảm xúc, bước ra khỏi toilet, hỏi: "Phó đội, thẩm tra như thế nào?"
"Tách bốn người này ra. Áp tử sẽ thẩm Triệu Xuân Hoa, cá phi lê sẽ thẩm Tống Thư, sau đó tìm hai người để thẩm tra Hà phụ và Hà Hạo. Lâm Linh Linh theo tôi đến phòng điều khiển chung."
"Rõ!"
Phó Diêm nhìn bốn người đã ngồi vào chỗ của họ trong phòng điều khiển chính. Hắn nhấc máy liên lạc nói với Dư Phiên trong phòng thẩm vấn số 1, "Hỏi cậu ta về bài đăng."
Ngay khi Tống Thư nghe Dư Phiên nghiêm túc hỏi về bài đăng, đáy lòng lộp bộp, ánh mắt thất thường. Cậu nghiêng đầu, lấy tay áo phông ngắn lao mồ hồ trên trán, vẫn nối dối: "Cái gì... bài gì... tôi không biết..."
Dư Phiên mạnh tay vỗ bàn khiến Tống Thư phải khựng lại một lúc. Dư Phiên đặt bằng chứng lên bàn: "Tống Thư, tra ra được địa chỉ IP là của cậu, cậu sẽ bị xử phạt vì tội vu khống phỉ báng bôi nhọ người khác!".
Nghe thấy hai từ "xử phạt", Tống Thư hoảng sơ, cậu lắp bắp nói: "Bài viết này tôi cũng không phải viết loạn! Tất cả đều là sự thật! Tại sao lại xử phạt tôi!"
Phó Diễm và Lâm Linh Linh trong phòng điều khiển không khỏi nở nụ cười đắc ý, Tống Thư chợt nhận ra mình đang thừa nhận mọi hành động của mình! Cậu hối hận vỗ vỗ đầu: "Sao mày ngu thế! Ngu quá!".
"Nói đi! Cái nào là sự thật? Cái nào là bịa đặt? Nói sai một câu tôi cho cậu vào trong đó ở mấy ngày!"
"Tôi nói tôi nói......" Tống Thư nhắm mắt lại, hồi lâu mới mở ra, tựa hồ biết cuối cùng mình cũng đi đến bước này.
"Từ ngày Hà Thanh Miên trở thành học trò của giáo sư Chu, ông ta đã có ý với cô ấy..."
Dư Phiên đột nhiên đập bàn: "Nói cho rõ ràng! Giáo sư Chu là ai? Có ý là có ý gì?"
"Giáo sư Chu là Chu Chính Đức, có ý chính là muốn động tay động chân với cô ấy." Tống Thư lúc này như một cỗ máy không có cảm xúc, những thứ này đã đè ép cậu suốt hai năm, hiện giờ rốt cuộc cũng có để trút xuống toàn bộ mà nói ra.
"Lúc đó tôi không cẩn thận bắt gặp, không biết đã bao nhiêu lần rồi. Mỗi lần Cố Thanh Miên đến phòng làm việc của Chu Chính Đức để giao luận văn, ông ta đều cố ý chạm vào tay cô ấy, ôm cô vào lòng rồi hôn lên người cô, Thanh Miên không muốn, nhưng cô ấy không thể phản kháng. Ông ta dùng lời lẽ để đe dọa cô ấy, một khi cô ấy nói ra, ông ta sẽ không cho cô tốt nghiệp."
"Có lần, Chu Chính Đức nhờ tôi chuyển đồ đến nhà ông ta, không ngờ lại thấy Hà Thanh Miên ở trong bên trong, cửa không đóng hết, để lại một khe hở, bị tôi nhìn thấy. Hà Thanh Miên không một mảnh vải che thân, chỗ lộ ra có vết sẹo cũ lẫn vết máu mới. Giáo sư ngồi trước mặt tôi cười với tôi, áy náy xin lỗi tôi vì đã bất cẩn yêu cầu tôi gửi tài liệu qua cho ông ta."
"Tôi rất sợ hãi. Tôi không muốn tin rằng loại cầm thú làm ra việc này lại là Chu Chính Đức, nhưng không có ai khác ở nhà, chỉ có ông ta. Tôi đặt đồ đạc xuống liền nhanh chóng rời đi."
Dư Phiên đã đọc bài đăng đó, tuy rằng nó còn chi tiết hơn miêu tả của Tống Thư, nhưng nghe cậu ta nói ngay tại chỗ, Dư Phiên cảm thấy trong lòng khó chịu như bị mèo cào.
Sau khi Lâm Linh Linh trong phòng điều khiển nghe hết lời này, tay cằm chuột càng ngày càng dùng sức, cứ như nó chính là Chu Chính Đức vậy, cứ nghĩ tới ông ta là muốn đánh cho một trận.
Phó Diễm cảm thấy hai người trẻ tuổi này đang kích động, nhanh chóng nói: "Hỏi cậu ta làm thế nào để chứng minh là Chu Chính Đức gϊếŧ người!"
Dư Phiên thoáng bình tĩnh khi nghe thấy giọng nói của Phó Diễm từ tai nghe.
"Cậu viết trong bài đăng của mình Chu Chính Đức đã gϊếŧ người, có chứng cứ không?"
Tống Thư tròng mắt chuyển động: "Tôi nhìn thấy rồi! Tôi nhìn thấy! Tối hôm đó Chu Chính Đức nhờ tôi chuyển đồ như mọi khi, tôi nhìn thấy Hà Thanh Miên loạng choạng bước ra khỏi nhà của ông ta, rồi sau đó Chu Chính Đức đi theo! Sau đó đến ngày hôm sau, xác cô ấy đã nổi trên mặt hồ..."
"Cho nên đơn giản như vậy cậu đã nhận định là Chu Chính Đức gϊếŧ cô ấy?"
Tống Thư gật gật đầu.
Vấn đề của bài đăng cư như vậy được làm rõ ràng, Lâm Linh Linh không cam tâm: "Phó đội, cứ cho là Hà Thanh Miên tự sát, nhưng thường ngày cô bị Chu Chính Đức..."
Cô chưa kịp nói xong, Phó Diễm đã cắt ngang: "Lâm Linh Linh, bình tĩnh! Mặc dù những gì Tống Thư nói hầu hết đều đúng, nhưng ai lại ở nhà yêu đương vụиɠ ŧяộʍ còn kêu học sinh tới chuyển đồ? Theo như Tống Thư nói, Chu Chính Đức đã kêu cậu ta đem tới một thứ gì đó trước khi gϊếŧ người, chẳng phải là tìm nhân chứng chứng minh mình là hung thủ hả?"
Sau khi Phó Diễm nói xong, Lâm Linh Linh bình tĩnh lại: "Xin lỗi, Phó đội... trong vụ án này tôi luôn bị kích động..."
"Thôi được rôi." Phó Diễm thở dài: "Phóng to cảnh Áp tử thẩm tra Triệu Xuân Hoa ở phòng thẩm vấn số 2."
Áp tử chưa kịp nói gì, Triệu Xuân Hoa đã không kìm được nói: "Đồng chí cảnh sát, hôm qua không phải đã lấy lời khai rồi sao? Hôm nay có chuyện gì vậy?"
Phó Diễm truyền tin cho Áp tử: "Nói với Triệu Xuân Hoa, Tống Thư đã khai hết mọi chuyện về việc Chu Chính Đức xâm hại tìиɧ ɖu͙© Hà Thanh Miên và cả việc đưa tiền."
Triệu Xuân Hoa ngã qụy xuống ghế khi nghe ngay cả số tiền cũng bị cảnh sát biết.
"Xong rồi, xong thật rồi! Tiền của tôi đều mất rồi, mất hết rồi!"
Áp tử hiển nhiên không biết vụ tiền, nhưng Phó đội kêu cậu nói, cậu liền nói như vậy.
Phó Diễm chỉ định thử một chút, không ngờ lại có bước đột phá mới.
Áp tử giả vờ như biết hết mọi chuyện: "Thành thật khai báo!"
"Đồng chí cảnh sát, tôi nói." Triệu Xuân Hoa muốn một ly nước, hiển nhiên vừa rồi biết tiền đều mất hết đối với bà ta đả kích không nhỏ!
Triệu Xuân Hoa miêu tả về Hà Thanh Miên, có thể nói là vân đạm phong khinh: "Sự việc của Hà Thanh Miên và giao sư Chu tôi biết, trong nhà nghèo, còn phải chu cấp cho Hạo Hạo đi học, có thể cho nó học đại học đã không tồi rồi, vậy mà nó còn muốn học cao học nữa! Tôi cũng không quản được nó, nó muốn làm gì thì làm, miễn là thường xuyên gửi tiền về nhà."
*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây trôi.
"Đứa nhỏ này cũng không chịu thua kém, hàng tháng sẽ gửi tiền về nhà. Việc giáo sư Chu lần đầu tiên cưỡng bức Miên Miên tôi cũng biết, Miên Miên gọi điện thoại cho tôi khóc lóc, đòi báo cảnh sát. Làm sao tôi có thể để con gái mình phải chịu sự sỉ nhục như vậy? Mấy cô gái trong thôn chúng tôi đi với người khác, mấy ai mà không có tiền chứ! Cũng may vị giáo sư này cũng biết lí lẽ, thấy tôi đã tìm tới trường, không nói hai lời trực tiếp đưa cho tôi 3000 nhân dân tệ. Đàn ông tốt như vậy đi đâu tìm! Tôi thuyết phục Miên Miên nghe lời một chút, mấy cô gái trong thôn đứa nào chả làm chuyện này! Để nó nghĩ tới ba mẹ với em trai nó, em nó đang học cao trung ở trường tư thục tốt nhất Lăng Âm, mỗi năm đều phải tốn không ít tiền!"
Vạn Vân không biết từ khi nào đã vào phòng điều khiển, nhẹ giọng nói với Phó Diễm: "Đây chính là cọng rơm cuối cùng áp đảo Hà Thanh Miên mà cậu nói hả?"
Phó Diễm nắm chặt tay, nếu không phải có giám sát, hắn chắc chắn là người đầu tiên xông lên cho Triệu Xuân Hoa này một quyền!
Thật lâu sau hắn mới đáp lại Vạn Vân: "Tôi chỉ dùng tiền để thử bà ta, ai mà ngờ chân tướng lại là như vậy!"
Lâm Linh Linh đột nhiên đứng dậy: "Phó đội, tôi nghe không nổi nữa!"
Trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, trong mắt đầy tức giận.
Áp tử ngồi trong phòng thẩm vấn là người kinh ngạc nhất!
Người ta nói rằng cha mẹ là những người vĩ đại nhất, sẵn sàng cống hiến mọi thứ cho con cái.
Nhưng người phụ nữ trước mặt đã sinh ra Hà Thanh Miên hoàn toàn không đáng làm người! Chỉ vì mấy ngàn tệ đó, cô đã bán con gái của mình cho ác quỷ!
Áp tử cố đè nén xúc động muốn đánh người, tiếp tục hỏi: "Vậy thì tối hôm qua bà đến gặp Chu Chính Đức để đòi tiền à?"
"Đồng chí cảnh sát, sao cậu có thể nói như vậy?" Triệu Xuân Hoa đến giờ phút này vẫn có thể cười: "Chúng tôi không đòi tiền, mà là bồi thường!"
"Miên Miên nhà chúng tôi đã chết, tôi vừa nghĩ là biết ngay khẳng định không thoát khỏi quan hệ với Chu Chính Đức! Hắn hại chết con gái của tôi, không tìm hắn bồi thường thì tìm ai! Miên Miên cũng thật là, tôi khuyên nó biết bao nhiêu lần, nhịn một chút rồi cũng qua. Đợi nó tốt nghiệp, kiếm được tiền rồi, cũng không chỉ là một giáo sư Chu thôi sao?"
Lúc này, Triệu Xuân Hoa lại càng trách con gái không nghe lời, bản tính tham lam đến buồn nôn.
Nếu không phải Áp tử cần phải thẩm tra, cậu thật sự không muốn nói chuyện với loại người này chút nào: "Vậy Chu Chính Đức đưa cho bà chưa?"
"Ôi, loại người này cũng chả tốt lành gì! Vừa nghe tôi đến vì Miên Miên, sống chết không thừa nhận cái chết của Miên Miên liên quan tới hắn! Còn kêu bạn học Tống Thư đuổi chúng tôi đi! Đồng chí cảnh sát, mấy cậu nhất định phải bắt tên cầm thú này, đế hắn bị xét xử trước pháp luật!"
Áp Tử cười nhạo một tiếng, chỉ nói một câu: "Triệu Xuân Hoa, bà thật sự đang thương tiếc cho con gái mình hay chỉ vì Chu Chính Đức không đưa tiền cho bà, trong lòng bà hiểu rõ."
Áp Tử mở cửa phòng thẩm vấn bước ra ngoài, cuối cùng không cần phải hít thở không khí ngột ngạt bên trong nữa.
Không biết lời nói vừa rồi của Áp tử có xúc động tới Triệu Xuân Hoa hay không, bà ta ở trong phòng thẩm vấn bất động, đầu vẫn luôn cúi thấp.
Tình trạng của Hà phụ bên kia cũng giống như đúc với Triệu Xuân Hoa, Hà Hạo không biết chị của mình phải chịu vũ nhục, cậu sững sờ tại chỗ, không còn la hét về đôi AJ vô nghĩa nữa.
Khi người nhà họ Hà được đưa ra khỏi phòng thẩm vấn, Lâm Linh Linh vẫn luôn ngồi ở phòng kế bên tiến lên cho bọn họ mỗi người một cái tát!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ Vô Miên (ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ Không Ngủ)
- Chương 7