- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ Vô Miên (ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ Không Ngủ)
- Chương 6
ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ Vô Miên (ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ Không Ngủ)
Chương 6
"Vấn đề này tôi có hỏi rồi." Dư Phiên trả lời: "Chủ nhà cho biết mặc dù hai người họ thuê cùng nhau nhưng lần nào cũng là Hà Thanh Miên trả tiền phòng, thực tế người ký hợp đồng cũng là Hà Thanh Miên. Dù sao thì tiền phòng cũng không tệ, nên cổ cũng không hỏi nhiều."
"Từ từ!" Phó Diễm dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng của Hà Thanh Miên.
Vạn Vân nhìn theo tầm mắt của hắn, Phó Diễm đang nhìn chằm chằm vào bức tường ảnh.
Dư Phiên thấy hắn đang đi về phía bức tường ảnh, Dư Phiên thầm than trong lòng: nạn nhân là một người xinh đẹp, nhưng bây giờ là thời điểm gì, Phó đội còn tâm trạng nhìn chằm chằm mỹ nữ!
Dư Phiên đứng tại chỗ thầm quở trách đội trưởng, thậm chí không nghe thấy Phó Diễm gọi cậu lại.
Phó Diễm tức tới mức trực tiếp đem lỗ tai cậu nhấc lên: "Cậu đang suy nghĩ gì vậy! Sao cậu dám lơ là trong lúc xử lý vụ án! Vừa rồi tôi hỏi cậu chủ nhà có phải nói quan hệ của hai người này rất thân..."
Dư Phiên giở cuốn sổ nhỏ, gật đầu lia lịa, bổ sung thêm: "Cô ấy thường thấy Hà Thanh Miên nắm tay cậu ta, hai người ra vào cùng nhau..."
"Được rồi, đủ rồi đủ rồi." Phó Diễm ngắt lời Dư Phiên, chỉ vào bức tường ảnh, chất vấn: "Hai người có quan hệ tốt như vậy, vì sao trên tường chỉ có mỗi hình chụp của Hà Thanh Miên, sao không có ảnh của hai người họ?"
Dư Phiên gãi gãi đầu, rõ ràng là cậu không để ý tới điểm này: "Có thể là cậu ta không thích chụp ảnh?"
"Cậu nhìn bố cục của mấy tấm ảnh trên tường, có gì bất thường?"
Dưới sự hướng dẫn của Phó Diễm, Dư Phiên đột nhiên nhận ra: "Ảnh của Hà Thanh Miên chỉ tập trung ở một phía! Nếu trên bức tường ảnh chỉ có ảnh của cô ấy thì chúng phải được phân bổ đều, vậy phần thiếu chính là ảnh của hai người họ đã bị ai đó lấy đi."
"Cũng được, trong não lại có thêm chút đạm."
"Nhưng ai đã lấy bức ảnh của hai người họ đi?" Dư Phiên hỏi.
Trước khi Phó Diễm phát hỏa, để tránh cơn bão đẫm máu này, Vạn Vân đã trả lời câu hỏi cho Dư Phiên: "Nam sinh đó- a Nam, phòng của Hà Thanh Miên ngoài cô ấy ra, người có thể vào chỉ có cậu ta."
Dư Phiên nhìn pháp y Vạn đầy vẻ biết ơn, cậu sẽ không bao giờ nói anh là tảng băng nữa! Pháp y Vạn là một người rất tốt, rất ấm áp!
"Thôi được rồi, chúng ta về đội trước, bảo cấp dưới tập trung điều tra người tên a Nam này!"
Lại bận bận rộn rộn cả một đêm, đại đội hình cảnh đèn đuốc sáng trưng.
Mắt ai cũng đỏ hoe như mắt thỏ.
Lâm Linh Linh cuối cùng cũng tra ra được địa chỉ IP của bài đăng, một đường nhảy nhót chạy như bay tới văn phòng của Phó Diễm.
"Phó đội, tôi tìm được rồi!" Lâm Linh Linh tràn đầy vui mừng mở cửa phòng làm việc của Phó Diễm, vui đến mức choáng váng cả đầu ốc khiến cô quên mất văn phòng của Phó đội không khác gì bãi phế liệu.
Cô bịt mũi, mở một khe nhỏ ở cửa, khẽ hỏi: "Phó đội, ngài có thể đi ra không?"
Phó Diễm thật ra có suy xét đến việc dọn dẹp văn phòng của mình một chút, nhưng không phải là không có thời gian...
Phó Diễm mặc áo khoác bước ra khỏi cửa, đúng là so với văn phòng của mình thì không khí bên ngoài... trong lành hơn chút...
"Khụ..." Phó Diễm ngượng ngùng ho nhẹ một cái: "Chuyện gì?"
"Phó đội, tôi tìm được rồi." Lâm Linh Linh cầm cuốn sổ ghi chép đưa cho Phó Diễm xem: "Nhìn này, đây là địa chỉ IP, là của Tống Thư."
Dư Phiên, người đang nằm trước máy tính, buồn ngủ đến mức không nhấc nổi mắt, nghe thấy kết luận này, cậu bàng hoàng ngồi bật dậy!
"Quả nhiên là cậu ta! Lúc thẩm vấn thì sợ tới mức chả mở được miệng, thế quái nào vùa rời đi cái gì cũng dám nói?"
Lúc này Vạn Vân đi ra cùng với lọ thuốc tìm thấy ở phòng trọ, giọng điệu vẫn lạnh lùng, thế nhưng trong mắt Dư Phiên lúc này như ánh sáng của Phật.
"Thành phần giống với số thuốc ngủ còn sót lại trong dạ dày của người chết."
Lâm Linh Linh đang điều tra danh tính của a Nam, sau khi nghe thấy, cô ngừng gõ bàn phím, giọng điệu có chút nặng nề: "Không phải là... gϊếŧ người sao?"
Dư Phiên vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng để đem tiểu tử Tống Thư này về đồn thẩm tra 24 giờ, nhưng nếu không phải vụ án gϊếŧ người, vậy có nghĩa là họ không có quyền tiếp tục xét xử vụ án.
"Xin lỗi..." Lâm Linh Linh vào đội ba năm nay, đây là lần đầu tiên nghe thấy giọng đầy áy náy của Phó Diễm: "Tôi không kịp thời thông báo với mọi người..."
Văn phòng vốn bận rộn trong phút chốc chìm vào im lặng.
Nhưng qua một lúc sau, Lâm Linh Linh lại bắt đầu công việc của mình, trầm giọng nói: "Tôi xem như chưa nghe thấy những lời Phó đội vừa nói."
"Cá phi lê cậu còn thất thần làm gì! Đi xem xem mấy đồng nghiệp nằm vùng có tiến triển gì không!" Áp tử lấy túi hồ sơ đập lên đầu cậu.
Dư Phiên bước lên định đánh Áp tử: "Con vịt chết tiệt này cậu giỏi lắm! Phó đội gọi tôi như vậy thì thôi đi, cậu còn gọi theo nữa!"
Phó Diễm thấy cảnh tượng như vậy, gãi gãi ổ gà của mình, ngượng ngùng cười.
Vạn Vân quay đầu nhìn thấy Phó Diễm như vậy, ở nơi không ai nhìn thấy, khóe miệng hơi nhếch lên.
Hôm sau, Lăng Âm vẫn như cũ mây đen giăng kín.
Những người trong đại đội cảnh sát hình sự nằm trên bàn ngủ thϊếp đi, họ căng thẳng cả đêm nên đã kiệt sức từ lâu. Không ai để ý rằng Trương cục đang ở ngoài cửa!
"Mấy người coi mấy người kìa! Trông có giống cảnh sát hình sự không? Mấy giờ rồi mà còn ngủ!"
Giọng của Trương cục như tiếng chuông báo thức, trực tiếp đem mọi người từ trong mộng bừng tỉnh.
Dư Phiên là người đầu tiên phản ứng, lớn tiếng trả lời, nhắc nhở vị đội trưởng nào đó đang ngủ như lợn chết: "Hóa ra là Trướng cục tới nha! Mời ngồi!"
"Tôi không ngồi!" Tính tình của Trương cục so với Phó Diễm còn khó đối phó hơn: "Kêu Phó Diễm ra đây!"
"Lãnh đạo, sao ngài lại đích thân tới đây rồi!" Phó Diễm nhanh chóng từ trong văn phòng lăn ra.
Trương cục biểu tình nghiêm túc: "Tiểu tử cậu đừng có ở đây mà nói chêm chọc cười tôi, vụ án thế nào rồi? Mọi người ở Lăng Âm đều đang nhìn chằm chằm vào tôi đấy!"
Nghe vậy, Phó Diễm cũng không muốn lôi kéo, đối phó với lão Trương này mềm không được, vậy trực tiếp cứng.
"Đúng là tự sát, nhưng ngài nghĩ nếu sáng nay ra thông báo vụ án này là tự sát sẽ thuyết phục được công chúng không?" Phó Diễm cố ý bắt chước giọng điệu của Trương cục: "Mọi người ở Lăng Âm đều đang dán mắt vào vụ án này!"
Một câu nói này khiến Trương cục không nói nên lời, chìa tay ra, tức giận đến phát run, chỉ vào Phó Diễm: "Tiểu tử cậu được lắm!"
Đã nhiều năm Trương cục không nói mấy lời thô tục vậy mà Phó Diễm làm ông tức tới mức phải chửi thề: "Tôi con mẹ nó cho cậu thêm ba ngày nữa, tôi mặc kệ cái gì gϊếŧ, cậu phải cho tôi câu trả lời."
"Được rồi! Ngài đi thong thả!"
Trương cục phủi tay đi.
Mọi người rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Trương cục không còn gây áp lực, tương đối thoải mái một chút.
Kỳ thật bình thường Trương cục cũng không vô lý như vậy, bởi vì vụ án này trên mạng quá nóng, Trương cục cũng chịu không ít áp lực, có thể cho bọn họ thêm ba ngày cũng không dễ dàng gì.
Trương cục vừa rời đi, Phó Diễm lại trở về khuôn mặt của Diêm Vương.
"Lâm Linh Linh! A Nam tra đến đâu rồi?"
"Phó đội, tôi đã tìm thông tin trong cơ sở dữ liệu cả đêm, không có người đàn ông nào giống với a Nam mà chủ nhà miêu tả."
Tức khắc, mọi người có chút uể oải. Nhưng tra án chính là như vậy, không phải cứ có manh mối là có thể tra ra nguồn gốc, hay sẽ có kết quả ngay. Những gì họ có thể làm là tra theo nhiều hướng khác nhau, giải quyết càng sớm càng tốt.
Lúc này Áp tử nhận được cuộc gọi, sau khi cúp máy liền hào hứng hét lên với Phó đội: "Phó đội! Tin vui! Các anh em nằm vùng báo rằng người nhà họ Hà sau khi tìm một khách sạn nhỏ ở gần đó, buổi tối lại lén la lén lút đi ra ngoài. Bọn họ cũng một đường đi theo, không nghĩ tới nhà họ Hà lại đi gặp Chu Chính Đức! Nhưng chưa nói mấy câu đã cụt hứng bỏ về, sau đó Tống Thư đưa bọn họ trở về, Tống Thư ở trong khách sạn một hồi lâu mới rời đi."
"Hừ! Mấy người bọn họ quả nhiên có bí mật!" Phó Diễm phân phó: "Áp tử, cậu mang nhà họ Hà đến, còn cá phi lê cậu mang Tống Thư đến đây, tách ra lấy lời khai cùng lúc."
"Rõ!"
"Phó đội, vậy có tiếp tục tra a Nam không?" Lâm Linh Linh hỏi.
Phó đội nhanh chóng quyết định: "Tạm gác nó lại đi, chú ý các xu hướng mới nhất trong các bài đăng trên mạng."
Phó Diễm đang nằm trên chiếc ghế sofa duy nhất trong đội, gối đầu lên tay, luôn cảm thấy trong vụ án này có điều gì đó không hợp lý...
Ngay khi Phó Diễm đang nghĩ sâu xa, tiếng chuông điện thoại dồn dập làm gián đoạn dòng suy nghĩ của hắn, Phó Diễm thậm chí còn không thèm nhìn tên người gọi, tức giận trượt nút nghe: "Ai mà mới sáng sớm không có việc gì gọi cho lão tử!"
Một giọng nữ ở đối diện kịch liệt truyền tới, Phó Diễm sợ tới mức đứng thẳng dậy, suýt chút nữa quỳ xuống nhận sai với cái điện thoại!
"Phó Diễm, anh làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự thì có bản lĩnh rồi phải không? Mẹ anh điện thoại cho anh anh còn không nghe, còn tự xưng là "lão tử"?"
Phó Diễm không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi mẫu thân đại nhân thân yêu của hắn!
"Mẹ ơi mẹ, mẹ nghe con giải thích, không phải là gần đây có một vụ án yêu cầu rất nghiêm khắc sao, nên con mới không có thời gian trả lời điện thoại của mẹ. Bình thường lời mẹ nói sao con dám không nghe? Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy?" Bộ dáng nịnh nọt của Phó Diễm rơi vào mắt của Lâm Linh Linh và mấy người khác, suýt cười chết mất.
Mọi người đều căng chặt miệng, nhịn một bụng cười. Nếu Dư Phiên có mặt tại hiện trường, chắc chắn có thể xả hết sự tức giận đối với Phó Diễm cả năm nay. Thật tiếc cậu phải làm nhiệm vụ, không thấy được cảnh tuyệt vời này.
Chưa kể, mẹ Phó tính tình cũng khá nóng nảy, loa ngoài điện thoại còn chưa bật, mọi người trong văn phòng đều có thể nghe được giọng nói phát hỏa của bà.
"Dì Vương ở cách vách giới thiệu cho con một cô gái, trước đây con từ chối biết bao nhiêu lần, lần này con bắt buộc phải gặp, nói ra thì con có quen..."
Trước khi mẹ Phó nói ra mấy câu mà Phó Diễm đã thuộc lào lào- con cũng lớn đầu rồi, ba mươi rồi cũng phải tìm người chăm sóc mình chứ.... Hắn kịp thời ngăn lại: "Mẹ, mẹ cứ xem rồi sắp xếp, chỗ con có cuộc hợp khẩn cấp, con cúp máy trước đây."
Đối với Phó Diễm điện thoại như một củ khoai nóng hổi,
sau khi cúp máy, hắn lập tức ném nó sang một bên, thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Linh Linh nhịn không được trêu trọc đội trưởng: "Phó đội, cũng may là Áp tử với cá phi lê không có ở đây, nếu không bọn họ sẽ nhắc mãi chuyện này đó."
Phó Diễm hung tợn quét qua từng người ở đây nói: "Mấy cậu ai dám kể lại với 2 đứa nó, lập tức tới dọn dẹp văn phòng của tôi!"
Vừa nghe tới 2 từ "văn phòng", mọi người lập tức thu hồi cái đầu tò mò, không dám nói thêm nữa.
Ai có thể chịu được mùi hôi trong văn phòng của Phó Diễm?
Vừa dứt lời, Phó Diễm đã nhìn thấy Vạn Vân đang đứng trước cửa, không biết anh đã nghe được bao nhiêu.
Anh rất ít khi đi ra khỏi văn phòng pháp y, chắc chắn là có việc.
Phó Diễm đi thẳng đến chỗ anh: "Có chuyện gì vậy?"
Vạn Vân đưa báo cáo khám nghiệm tử thi chính thức cho hắn, nâng mắt kính, trầm ngâm nói: "Cậu không cảm thấy vụ án tự sát này có chỗ kỳ lạ sao?"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ Vô Miên (ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ Không Ngủ)
- Chương 6