Thế Vĩ không nói gì thêm nữa, lúc này hai ánh mắt giao nhau, như thể anh đọc được suy nghĩ của cô vậy, anh tiến sát tới ôm lấy và đặt đôi môi dày mịn của mình lên môi cô.
Bị anh cướp đi nụ hôn nên cô có hơi ngạc nhiên nhưng cô lại chợt nghĩ anh dưỡng môi hàng ngày hay sao mà lại mềm như thế, còn mềm hơn cả môi của cô nữa. Bất chợt cô cảm nhận có thứ gì đó cạy mở hàm mình, len lỏi khắp khoang miệng. Lưỡi anh quấn lấy đảo qua đảo lại không ngừng, trong đầu cô bây giờ không còn nghĩ ngợi được gì nữa ngoài việc nếm vị ngọt của đôi môi anh.
Cơ thể cô cứ ngày càng nóng lên, tê rần hết cả người, hai chân cứ nhũn ra như không còn đứng vững nổi. Cô muốn ngửa ra sau để tìm điểm tựa nhưng cái tên hỗn đản này lại không buông tha cô, hai tay ôm chặt cô không buông. Anh thấy cô cựa quậy, biểu cảm có chút khó chịu liền nắm lấy hai tay cô choàng qua cổ anh rồi tiếp tục hôn.
Càng lúc càng mãnh liệt, hơi thở trở nên nóng bỏng, không khí cũng dần ngột ngạt. Mặc dù khó thở nhưng cái cảm giác này là như thế nào đây, cô không diễn tả bằng lời được, chỉ biết rằng cô không muốn dừng lại, cô muốn hơn thế nữa.
Đôi bàn tay hư hỏng của anh cứ dịch chuyển tứ phía trên người cô, vòng từ lưng, eo rồi dần xuống qua phía dưới, nhẹ nhàng vừa xoa vừa nắn thứ mềm mịn kia. Cô không kiềm chế được xúc cảm mà rên "a" một tiếng. Cô nghe thấy rất xấu hổ nhưng cũng thật kí©h thí©ɧ, thì ra lúc người ta làm chuyện này, âm thanh cũng thật gợϊ ȶìиᏂ mà.
Một lúc lâu sau, cô không thể thở nổi nữa, nếu tiếp tục có thể sẽ ngừng thở mất. Cô liền dùng hết sức đặt hai tay lên mặt anh rồi đẩy anh ra. Lúc này đôi môi anh bị phân tích ra khỏi liền ngơ người, anh nhìn cô rồi mới tỉnh táo lại, ánh mắt chợt dịu lại mang đầy vẻ hối hận, đôi môi mấp máy định mở lời thì cô tiến lại đặt ngón tay trỏ để lên môi anh:
"Suỵt! Anh lại định xin lỗi em đúng không? Bây giờ anh không cần nói em cũng hiểu rồi. Từ ngày mai em sẽ không trốn tránh anh nữa."
Nói rồi cô quay mặt bước đi, đến cửa cô quay lại nhìn anh nói: "Đáng lẽ anh nên hành động sớm hơn đó, em thích những người có lời nói đi đôi với hành động." Cô mỉm cười rồi bỏ đi để lại anh chàng ngơ ngác trong lối thoát hiểm.
Anh có chút ngạc nhiên vì lời cô vừa nói, không phải chứ, tính tình cô khi còn lúc nhỏ rất ngoan hiền, thùy mị lại có chút e thẹn. Sao bây giờ anh có cảm giác lại có chút ma mảnh, mạnh bạo vậy. Nhưng cô như vậy lại thêm phần quyến rũ, anh càng ngày càng lún sâu vào cô rồi, không thể dứt ra được. Bằng mọi giá cô phải là của anh.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
Như Ý trở về nhà, sau khi tắm xong cô nằm ra giường nhắm mắt lại, tay chạm nhẹ lên môi. Cô nhớ lại khoảnh khắc lúc anh hôn cô và những nơi mà tay anh đi qua, hơi ấm của anh, đôi môi của anh, con người của anh, tất cả cô đều muốn chiếm hữu hết. Nhưng mà hai người đã hôn nhau đắm đuối tới vậy nhưng hình như vẫn chưa xác định được mối quan hệ, thậm chí hai người còn chưa có thông tin liên lạc của nhau.
Vừa mới nghĩ thì điện thoại cô reo lên, cứ ngỡ là anh gọi cô nào ngờ là Oanh Oanh. Nhắc mới nhớ, lúc tan làm cô bị anh kéo đi rồi bỏ lại Oanh Oanh, sau đó cô quên mất chuyện đó đến tận giờ luôn.
Bắt máy lên cứ tưởng Oanh Oanh sẽ nổi trận lôi đình mà quát mắng cô, nào ngờ nhỏ không giận mà còn cười hớn hở hỏi chuyện của cô với anh có thuận buồm xuôi gió không. Cô ngồi dậy nghiêm túc hỏi tại sao Oanh Oanh biết chuyện anh làm lành với cô, Oanh Oanh bảo Chấn Anh nói cho nhỏ biết.
Như Ý nghe thấy cái tên lạ lẫm kia liền hỏi Chấn Anh là ai, Oanh Oanh quen biết với người đó tại sao cô lại không biết. Oanh Oanh cười "hì hì" trong điện thoại, bảo là một người bạn đồng nghiệp mới quen, khi nào có dịp nhỏ sẽ giới thiệu với cô. Oanh Oanh lặp lại câu hỏi bảo Như Ý đừng có mà đánh trống lảng.
Sau khi nghe Như Ý kể, Oanh Oanh nói chắc là thành người yêu rồi đó, chỉ cần anh ấy mở miệng nói chính thức hẹn hò thôi là xong rồi. Oanh Oanh còn khuyên Như Ý đừng quá nên nóng vội, biết đâu một lát anh sẽ gọi tới thì sao.
Đang nói thì Chấn Anh ngồi kế bên Oanh Oanh cứ áp tai kề chiếc điện thoại, vốn là định muốn nghe xem hai cô gái này đang nói cái gì mà lâu như thế nhưng tóc của anh cứ chỉa vào mặt Oanh Oanh làm cho nhỏ nổi giận hét lên: "Tránh ra chỗ khác coi!"
Như Ý bên kia đầu dây nghe liền không khỏi "hả" một tiếng. Oanh Oanh cười "hề hề" nói không có gì, chỉ là thằng nhóc em họ qua nhà chơi, nó cứ quậy phá nên nhỏ mới nổi nóng. Chấn Anh nghe thấy Oanh Oanh gọi mình là thằng nhóc liền trừng mắt nhìn, Oanh Oanh cũng không vừa trừng mắt lại.
Nhỏ vừa tạm biệt Như Ý, đợi cúp máy xong liền nhào tới nhéo lấy bả vai của Chấn Anh khiến anh chàng la làng lên: "Ây da, đau quá a." Oanh Oanh thấy anh nhăn mày nhăn mặt lại càng muốn đánh cho Chấn Anh thêm vài cái.
Vốn dĩ anh chàng muốn thân thiết hơn với Oanh Oanh nên mới mời nhỏ đi ăn lẩu. Cứ tưởng đã lấy được thêm điểm trong mắt Oanh Oanh vậy mà lại bị trừ điểm, còn bị ăn đòn nữa. Bản thân còn tự nhận mình giỏi trong chuyện nam nữ, anh chàng giúp chuyện người ta có tiến triển, còn chuyện của mình thì lại hư hỏng hết, thật không còn từ nào để diễn tả về sự thật éo le này.
* * *
Như Ý mới vừa cúp máy tạm biệt Oanh Oanh thì Facebook có thông báo lời mời kết bạn. Cô nhấp vào xem thử là ai, cũng lâu rồi trên Facebook không có lời mời kết bạn mới. Cô nhìn thấy ba chữ "Trương Thế Vĩ" liền nhíu mày, sao tên giống Thế Vĩ mà cô biết vậy. Cô nhấp vào xem thử profile của người tên Trương Thế Vĩ kia, xem xong ảnh đại diện và thông tin giới thiệu, cô liền sửng sốt trợn tròn mắt. Lúc này cô quá đổi phấn khích mà đứng lên nhún nhảy la hét trên giường.
Vui mừng còn chưa hết thì có tin nhắn từ anh: "Anh là Thế Vĩ nè, từ nay anh sẽ nhắn tin mỗi ngày cho em nhé!"
Như Ý đọc được dòng tin nhắn ấy liền cảm thán "Ôi trời đất ơi" rồi ôm chiếc điện thoại ngã lăn xuống giường. Nhịp tim cô như đang vang rung lên, hình ảnh khuôn mặt cùng nụ cười tỏa nắng của anh đang hiện ra trước mắt cô. Không ngờ miệng Oanh Oanh lại linh thế, mới nói đó mà anh đã liên lạc với cô thật rồi. Suốt cả buổi tối, cô đã không ngừng nhớ về anh, không ngừng vui vui vẻ vẻ mà tự cười một mình như điên.