Qua ngày hôm đó, không hiểu sao cô đi đâu cũng gặp anh. Bình thường cô muốn gặp anh nhưng lại không gặp được, còn bây giờ không muốn lại cứ thấy trước mặt. Cô đi ra ngoài mua cà phê cũng gặp, cô đi cửa hàng tiện lợi mua chút đồ cũng gặp, trời mưa cầm ô đi trên đường cũng lại gặp. Lần nào cũng là anh thấy cô trước rồi gọi tên cô. Mỗi lần nghe anh gọi hai chữ "Như Ý", cô liền nhớ đến chuyện xấu hổ đêm đó, cúi mặt cụp đuôi thỏ mà bỏ chạy.
Cứ nghĩ tới cô vừa thấy xấu hổ vừa có chút tiếc nuối, vốn dĩ mỡ treo ngay miệng mèo thế kia vậy mà lại không ăn được. Song cô lại nghĩ tới chuyện cô gái tóc nay hôm đó tỏ tình với anh. Cô bực bội trách móc chẳng phải anh đã nhận quà của cô gái kia rồi sao, đã chấp nhận tình cảm của người khác lại còn bám theo cô, tên tra nam đáng ghét. Không để chuyện này tiếp diễn, Như Ý quyết định bằng mọi giá phải nói cho cô gái đó biết, càng không thể để cho cô gái đó bị lừa dối như cô trước đây được.
* * *
Anh ngồi ở bàn làm việc nhưng lại không tập trung, trên tay cầm ly cà phê nhấp tới nhấp lui ngẫm nghĩ về chuyện cô cố tình tránh mặt anh. Tại sao cô lại tránh khoing tiếp chuyện với anh, chẳng lẽ hôm cô ấy say rượu, anh thay đồ cho cô là sai sao? Hay là do anh tự ý đưa cô ấy về nhà khiến cô ấy khó chịu? Rốt cuộc là anh sai ở đâu?
Nghĩ một hồi lâu nhưng không ra nỗi đáp án, hai đầu chân mày anh cứ giãn ra rồi lại sát vào. Chợt một bàn tay đặt lên vai anh hỏi: "Anh đang suy nghĩ về chuyện gì mà trông có vẻ không vui vậy?" Anh chàng kia nhìn Thế Vĩ cười cười.
Thễ Vĩ ngước lên nhìn xem thử là ai, hóa ra là anh chàng lần trước anh gặp ở quán bar. Thế Vĩ hơi nhíu mày nhìn Chấn Anh, tuy Chấn Anh làm chung với anh nhưng anh trước nay chưa có lần nào thật sự nói chuyện một một như thế này.
Chấn Anh hỏi lại sao anh lại bày ra vẻ mặt như nhà có tang vậy, chẳng lẽ lại làm gì cho cô gái của anh giận rồi sao. Thế Vĩ quay ngoắc sang nhìn Chấn Anh, sao anh ta lại biết chuyện này.
Chấn Anh cười "ha ha" tỏ vẻ đắc ý nói tuy mình có hơi chậm hiểu một chút nhưng trong chuyện nam nữ thì rất nhạy bén. Nhìn từ xa thấy dáng vẻ trầm ngâm của anh là Chấn Anh đã đoán được vài phần là chuyện anh đang sầu não có liên quan đến phụ nữ.
Thế Vĩ như bị nói trúng tim đen, anh thở dài dựa lưng vào ghế nói như muốn than thở:
"Tôi đang suy nghĩ xem là mình sai chỗ nào. Vì sao Như Ý cô ấy lại né tránh tôi. Gần cả một tuần nay rồi, đến cả cơ hội cho tôi giải thích cũng không có!"
Chấn Anh lấy tay vuốt cằm vài cái rồi bảo chuyện này đơn giản thôi, chỉ cần anh tìm cô ấy đến một chỗ không người và nói ra hết những chuyện mà anh đang nghĩ cho cô ấy nghe là được, nên nhớ là dù cho cô ấy có nổi giận hay mắng anh, đánh anh thì cũng đều phải nhịn. Nói đoạn Chấn Anh ngồi xuống ngoắc tay ý muốn Thế Vĩ xích lại để anh ta chỉ cho vài tuyệt chiêu.
Giờ tan làm, Như Ý cùng Oanh Oanh bước ra khỏi cửa phòng, hai người đang vui vui vẻ vẻ nói chuyện thì bỗng từ đâu Thế Vĩ xuất hiện nắm lấy cổ tay Như Ý kéo đi. Oanh Oanh thấy bạn mình bị lôi đi liền định chạy theo ngăn cản, nhưng ở phía sau lại có một người kéo cô lại. Chấn Anh kéo cô qua một bên tránh bớt tầm mắt của người khác, thấy Oanh Oanh đang nổi giận trừng hai mắt nhìn mình Chấn Anh liền nuốt nước bọt, cười cười rồi nghiêm túc giải thích cho Oanh Oanh nghe.
Phía bên lối thoát hiểm, Thế Vĩ tỏ vẻ hơi tức giận, nhìn thẳng vào mắt Như Ý hỏi tại sao cô cứ trốn tránh anh hoài. Cô liên tục né tránh ánh mắt của anh, lấy đại lý do là vì những lúc anh qua chào hỏi thì cô nhớ ra có chuyện phải làm, chỉ là trùng hợp không thấy anh thôi.
Anh gọi tên cô lớn đến độ những người ở gần cô còn quay lại nhìn anh, thế mà cô lại vờ như không nghe thấy. Con nít ba tuổi còn có thể biện hộ lý do hay hơn cô. Sau khi nghe cô giải thích, độ tức giận có thêm vài phần, anh nhếch môi cười phì nhìn cô rồi giơ tay chống đẩy lên tường không cho cô có ý định bỏ trốn.
Như Ý bị Thế Vĩ ép sát vào tường nhưng vẫn cứ né tránh ánh mắt không chịu nhìn anh. Cái tư thế này quả thật vừa khiến người ta sợ sệt vừa có chút kí©h thí©ɧ. Lúc này không hiểu vì sao mặt cô dần đỏ lên như trái gấc. Anh nhìn vẻ mặt này của cô cảm thấy có chút có lỗi nhưng lại không kiềm lòng được mà muốn tiếp tục trêu chọc cô. Chuyện cô trốn tránh anh cả tuần qua, hôm nay phải tính sổ cho bằng hết.
Lại nhớ đến tuyệt chiêu mà Chấn Anh chỉ: "Nếu cô ấy không có phản ứng hay không hề tức giận khi anh làm vậy thì cứ mạnh dạn tiến tới. Đàn ông hơn nhau là ở tiếng nói và bước đi, nếu tiếng nói đã không nhầm nhò gì thì phải hành động. Người anh em, anh cứ nghe tôi, đảm bảo mã đáo thành công."
Anh đưa tay lên kề lên cằm cô rồi đẩy qua để cô không thể không nhìn anh. Con ngươi ánh nâu trong trẻo và hàng mi dài kia của anh dường như có chút biến đổi. Thường ngày đều là anh mắt thân thiện có chút hoạt bát thế mà hôm nay, giờ phút này lại không như vậy. Con ngươi Thế Vĩ dần chuyển sang màu nâu đậm hơn, ánh mắt rực sáng mang chút tà khí, như thể anh muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Như Ý thoáng có chút sợ hãi nhắm mắt lại, hít thở sâu thêm một chút để trấn an tinh thần. Thế Vĩ nhìn cô một hồi rồi hỏi rốt cuộc là cô có chịu nói thật cho anh biết lý do hay không. Như Ý không mảy may trả lời, lúc này tim cô đang đập rất nhanh, cảm giác như chú thỏ đã bị chú sói bắt được và chuẩn bị bị ăn thịt.
"Không nói cũng không sao. Bây giờ anh chỉ muốn em thôi!" Anh ghé sát tai cô thì thầm.
Nghe đến đây hai lỗ tai cô như thể muốn bốc khói, dần dần đỏ lên như quả cà chua. Cả người cô như có một luồng điện xẹt ngang qua khiến người cô có chút đứng không vững.
Anh nói xong rồi dời ra một chút nói cô từ nay không cần cảm thấy xấu hổ, không cần phải né tránh anh nữa. Những gì anh làm đều là thật lòng, anh muốn quan tâm chăm sóc cho cô, muốn cô mãi ở bên cạnh anh. Ngay từ nhỏ anh đã gặp được cô, cứ ngỡ chỉ là phút chốc rung động nhưng từ khi sang Mỹ du học, anh không ngừng nhớ về cô. Và cho đến nay nỗi nhớ ấy không hề giảm đi mà càng ngày càng nhiều.
Khi anh nhìn thấy cô lần đầu sau bao nhiêu năm xa cách, anh đã thề rằng sẽ không bao giờ để bất kì ai phải tách rời cả hai nữa. Anh muốn chạy ngay đến ôm lấy cô, hôn cô, âu yếm cô, anh muốn nguyện làm tất cả vì cô. Nhưng lại không thể vì bản thân quá gấp gáp mà khiến cô sợ hãi, anh đành phải dùng biện pháp như kẻ đeo bám, âm thầm mà tiếp cận cô. Đã cố gắng đến như vậy, đã lấy được một chút thiện cảm từ cô, vậy mà suốt tuần qua cô lại đối xử lạnh nhạt như vậy với anh, cô có hiểu chút nào cho cảm giác của anh lúc này hay không.
Như Ý mở mắt rưng rưng nhìn Thế Vĩ, trong lòng ngực cô như đang có thứ gì đó thiêu đốt, cảm giác rất nóng rát, rất khó chịu, rất muốn làm gì đó để dập tắt ngọn lửa ấy đi.