Chương 16: Váy đỏ dụ hoặc

Edit: Kim Hằng

Beta: Đậu Xanh

Chuông cửa như đòi mạng không ngừng vang lên.

Từ bên trong " răng rắc", cửa được mở ra.

Ngôn Hi mở cửa, vốn tưởng rằng bọn họ gặp lại sẽ vô cùng xấu hổ, không nghĩ tới thiếu niên nhìn cô, ánh mắt sáng lên, khóe môi nở ra một nụ cười phong hoa tuyết nguyệt.

" Chị Ngôn Hi, chị ở nhà à?".

Ngôn Hi: "........". Chị?.

" Em có thể đi vào không?".

" Cậu...".

" A, em vừa chơi bóng xong nhưng quên mang nước nên có hơi khát, muốn lên đây uống nước, có thể chứ?".

" Nhưng....". Ánh mắt Ngôn Hi di chuyển đến con mèo Ba Tư trong ngực cậu.

Văn Sâm thấy cô nhìn con mèo, đáy mắt có ánh sáng hiện lên.

" Con mèo này là em vừa ở dưới nhặt được, chị Ngôn Hi thích sao?".

"......".

Ngôn Hi không đành lòng vạch trần lời nói đầy kẽ hở của cậu.

Mèo Ba Tư có huyết thống mắt xanh cao quý như vậy, thị trường giới động vật cũng phải đến mấy vạn, ở dưới lầu nhặt được?.

Hơn nữa cậu hôm nay căn bản là không đi chơi bóng, nhưng nếu có chơi, cũng sẽ không thiếu nước uống, mỗi ngày đều có một đám nữ sinh đem nước cho cậu.

" Thích".

" Thật vậy sao?. Nếu thích em liền đưa cho chị Ngôn Hi!".

Văn Sâm mi mắt cong cong, đem mèo Ba Tư trong lòng ngực đưa vào tay Ngôn Hi.

"Ai!".

Ngôn Hi nhận mèo, mèo Ba Tư không tình nguyện mà kêu meo meo, trong khi cô hoảng loạn, Văn Sâm lại đường hoàng đi vào phòng, bắt đầu đổi giày.

" Chị Ngôn Hi, em thật sự rất khát, nước nhà chị ở đâu?".

" Ở...phòng bếp".

Mèo Ba Tư trong lòng ngực, lông trắng tinh, mắt xanh xinh đẹp, tiếng kêu thanh thúy, thập phần ưu nhã chọc người yêu thích, nhưng mà lực chú ý của Ngôn Hi hiện tại không ở trên người nó, vội vàng buông xuống đi tới phòng bếp.

Văn Sâm lấy ly dùng một lần, rót nước vào, uống một hơi cạn sạch.

Sáng sớm, ánh sáng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, những tia sáng rơi trên người cậu, cậu hơi hơi ngẩng đầu lên, sống mũi cao thẳng, yết hầu lăn lộn cùng một thân hình dáng cao lớn của cậu bị chiếu rọi hết sức mê người.

Cậu giống như thật sự rất khát.

Sẽ không...thật sự là tới uống nước chứ?.

Văn Sâm uống xong, nhìn thấy Ngôn Hi đứng ở cửa nhìn cậu.

Nam sinh khẽ cười một tiếng:" Làm sao vậy, chị Ngôn Hi cũng muốn uống một ly?".

" Không cần".

" Cái kia, em....".

Cậu phải đi sao?.

Văn Sâm mới vừa buông cái ly, lời còn chưa nói xong, Ngôn Hi liền gấp không chờ nổi mà nói với cậu: " Cậu ăn sáng chưa?".

Văn Sâm dừng một chút, đáy mắt có ánh sáng u ám di chuyển, lắc lắc đầu:" Chưa ăn".

" Vậy cậu...đói bụng không?".

" Rất đói bụng".

" Vừa lúc tôi phải làm bữa sáng, cùng nhau ăn đi".

" Được ạ".

Giống như đang đợi những lời này, cô nói xong khóe mắt liền câu lên, không một chút nào che dấu tâm tình.

Ngôn Hi bị cậu nhìn đến có chút đỏ mặt, hơi hơi vén mái tóc dài về sau tai:" Tôi đi thay quần áo trước".

" Được, em chờ chị".

Chữ " chị", kêu đến đầu quả tim cô run rẩy một trận, lại có chút cảm giác không hiểu được.

Cậu là cố ý, vẫn là...muốn cùng cô rút ngắn khoảng cách?.

Rút ngắn khoảng cách?.

Ngôn Hi đứng trước tủ quần áo, nghĩ mấy chữ này, ánh mắt vô ý di chuyển đến bộ trang phục chưa từng mặc bao giờ.

Một bộ váy màu đỏ, có đai eo.

Văn Nguyệt tặng cô vào sinh nhật năm trước, nói cô ngày thường mặc quá kín, chỉ sợ cả đời đều không thể gả đi, chỉ cần mặc cái váy này, một giây có thể đem nam nhân bắt lấy.

Nhưng là cái váy này quá ít vải, cổ V, đai đeo, mặt sau là mấy cái dây lưng phức tạp, làn váy cũng chỉ tới đùi.

Ngôn Hi cọ tới cọ lui từ phòng ngủ đi ra, trên sô pha thiếu niên tâm tình giảo hoạt ôm con mèo ánh mắt lập tức ngơ ngẩn.

Cơ hồ là một ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm, giống như dính trên người cô, sự phúc hậu và vô hại của thiếu niên rút đi, dần dần lộ ra một cỗ cường thế xâm lược.

Bất quá loại cảm giác này chỉ là lướt qua.

Ngôn vừa mới kinh ngạc vì ánh mắt của cậu, Văn Sâm liền hồi thần, hai yết hầu lăn lăn, giọng nói tự nhiên: "Chị Ngôn Hi mặc quần áo này thật xinh đẹp".

" Thật không?".

Ngôn Hi có chút thẹn thùng, đi qua mở TV cho cậu.

" Cậu xem TV trước đi, tôi rất nhanh sẽ làm cơm xong".

Cô ngồi xổm xuống, cảm giác sau lưng có một đạo ánh mắt nóng bỏng sắc nhọn như kiếm bắn vào người cô, tim đập có chút nhanh.

Cô cố ý mặc thành như vậy, cậu nhìn ra điểm gì không?.

Cô rốt cuộc đang làm gì?.

Nói không chừng cậu là tâm tính trẻ con, ngày hôm qua chỉ là tâm huyết dâng trào mà phạm sai lầm, hôm nay tới đây là để xin lỗi, nhưng cô lại mặc loại quần áo này cho cậu nhìn.

Cô là...luyến tiếc sao?.

Cô gái nhỏ trước mặt hơi hơi cúi xuống, dáng người phập phồng quyến rũ bị làn váy đỏ che đi mà vô cùng nhuần nhuyễn.

Lần đầu tiên gặp mặt, Văn Sâm liền biết cô rất xinh đẹp, xinh đẹp làm cậu không thể thoát ra được, nhưng cậu không biết, cô có thể xinh đẹp động lòng người như vậy.

Chiếc đùi dưới làn váy hơi bại lộ một chút, là có thể phác họa ra dáng người vũ mị gợi cảm của cô.

Ngực lớn như vậy, giống như muốn nam nhân xoa nắn, chiếc eo tinh tế nhỏ nhắn, giống như cực kì suy nhược, cố tình mông lại to tròn, một đôi chân dài trắng như tuyết làm người đau mắt.

Ngôn Hi không biết động tác lúc này của cô làm Văn Sâm có bao nhiêu ý muốn thao cô trước TV.