Chương 3: Mất tín hiệu (H)

Khung chat: Đừng vội, cứ từ từ.

Tô Nhuế điều chỉnh tư thế nằm của mình một chút, hai môi âʍ ɦộ

trướng càng mở ra, ngón tay bắt chước động tác của họ, tưởng tượng vật cường

tráng cao ngất của đối phương thúc vào huyệt nhỏ của mình, mở huyệt nhỏ của cô căng ra, cổ họng liền không tự chủ phát ra âm thanh kiều diễm mềm mại.

Đối phương bị giọng nói cô kí©h thí©ɧ, động tác trong tay càng nhanh, cô thậm chí còn nghe được tiếng da thịt ma sát, gân xanh trên thân nổi lên, nổi lên giống như từng con giun dữ tợn, hai túi trứng lớn chuyển động nhịp nhàng, đạn bên trong sẵn sàng khai hỏa.

Toàn bộ tinh thần Tô Nhuế chăm chú nhìn chằm chằm miệng lỗ, tϊиɧ ŧяùиɠ tích tụ trướng lên cảm giác đau đớn có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

"Ưʍ..." Đối diện truyền tới tiếng rên trầm khàn, miệng lỗ mở toang ra, đột nhiên màn hình khựng lại, tín hiệu wifi trên điện thoại biến mất, đồng thời đèn trong phòng tắt phụt, ô nhiễm ánh sáng ánh trên tấm rèm cửa sổ cũng biến mất, cả không gian đen thui, cô như rớt xuống từ đỉnh núi.

Bị ảnh hưởng bởi cúp điện, lượng người chợt làm tín hiệu tắc nghẽn, cô đành đăng xuất.

Âʍ ɦộ đang hừng hực như bị tạt một gáo nước lạnh vậy, khi tín hiệu khôi phục, lúc đăng nhập lần nữa thì đối phương đã đăng xuất.

Tô Nhuế nghẹn lửa giận không có chỗ phát tiết, hình ảnh đọng lại trong đầu là một giây trước khi người đàn ông bắn tinh, tiếng rên của anh quanh quẩn bên tai cô, làm cô trắng đêm không ngủ.

Tháng chín, cô phải dạy thay ở gần đại học Nam Đô, hẹn cô bạn người

bản xứ Đường Linh đi dạo phố tiện thể tìm một công việc làm thêm tạm thời, làm phong phú ví tiền xẹp lép của mình.

Đường Linh cũng là sinh viên đại học Nam Đô, hai người biết nhau trong trò chơi yêu đương, từ bạn trên mạng phát triển thành bạn ngoài đời, mặc dù hơn kém nhau tám tuổi, nhưng hai người ở cùng nhau hoàn toàn không có bất

hòa.

Bởi vì tướng mạo xuất chúng Tô Nhuế, chủ quán đồ ngọt chỉ định

thuê một người, hơn nữa chỉ thuê sinh viên 25 tuổi trở xuống, giây phút nhìn

thấy Tô Nhuế xinh đẹp vô cùng thuận tiện thuê luôn Đường Linh.

Tướng mạo Tô Nhuế ngọt ngào, vóc người thon nhỏ xinh xắn, nhìn trẻ

hơn tuổi thật rất nhiều, càng giống thiếu nữ chưa vị thành niên, cộng thêm bộ

đồ hầu gái màu hồng dễ thương, chỉ mấy ngày ngắn ngủi lượng khách đến quán đồ ngọt tăng gấp hai gấp ba, làm ăn vô cùng phát đạt, trưởng quán Cảo Hưng không ngậm được mồm.

Những người đàn ông không ăn được đồ ngọt thấy Tô Nhuế trong trang phục hầu gái cũng rối rít vào tiệm ăn mấy món điểm tâm, thuận tiện dò hỏi thông

tin và số wechat của cô.

Dĩ nhiên, số wechat thì không thể nhưng Tô Nhuế không biết tại sao bản thân lại bị đồn bậy bạ hiểu lầm thành lớn hơn ba tuổi.

Tô Nhuế đang chuẩn bị bưng một ly cà phê kiểu Mỹ cùng một túi đựng chocolate đã đóng gói trên quầy lên cho khách, một người phục vụ khác trong

tiện tên Đàm Mỹ Mỹ lại cướp trước, cho cô một nụ cười nịnh nọt: "Tô Tô,

cái này tôi bưng giúp cậu."

Tô Nhuế còn chưa kịp phản ứng, Đàm Mỹ Mỹ đã bưng khay đi.

"Chắc cô ấy bị cán rồi, hôm nay uống thuốc kí©h thí©ɧ hả? Làm việc chăm chỉ như vậy." Tô Nhuế hỏi nhân viên Hà Tử Phỉ bên cạnh.

Hà Tử Phỉ nhướng mày, trong mắt đầy bong bóng trái tim: "Đó là sức hút đàn ông, cậu xem, người đàn ông kia quá đẹp trai."

Tô Nhuế thuận mắt nhìn sang lập tức hiểu ngay, người đàn ông kia âu phục giày da, lưng cao to, đeo một chiếc kính gọng vàng nhỏ, hai chân thon dài vắt chéo, ngồi một mình ở trong góc, đang gõ chữ trong máy tính xách tay.

Ánh mặt trời mùa hè sau khi xuyên qua tầng tầng chướng ngại vật, vừa vặn bỏ sót một chút trên người anh, khiến trên người anh tràn đầy ánh sáng dịu nhẹ, giống như tổng tài bá đạo không cẩn thận bước vào quán trong phim thần tượng vậy, trẻ tuổi anh tuấn, kiệm lời không qua loa, giữa một đám đông thiếu nam thiếu nữ hoàn toàn không hợp lại vô cùng nổi bật.