Chương 29

Tô Nhuế bị hoảng sợ, huyệt nhỏ của cô co rút lại, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hình Bạch Hàn rút ngón tay ra, đắp chăn lại cho cô, che kín tất cả cảnh xuân tươi đẹp.

"Bạn học Hình, sao cậu lại ở chỗ này?" Bạn học nữ kéo màn ra bắt gặp Hình Bạch Hàn đang ngồi ngay ngắn, không khỏi vui mừng ra mặt: "Cậu khó chịu ở đâu sao?"

Người đã được đắp chăn lại, Tô Nhuế bị hoàn toàn coi như không thấy. Hình Bạch Hàn bị cắt ngang chuyện tốt, rất không vui, vẻ mặt vốn lạnh lùng nay càng thêm lạnh như băng: "Cậu tùy tiện kéo rèm ra, như vậy rất không lịch sự."

Nữ sinh bị biểu cảm của anh làm cho sợ hãi, lui về phía sau mấy bước, tự giác kéo rèm trở lại: " Đúng, thật xin lỗi... Tôi không cố ý..."

"Bác sĩ Hạ không có ở đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại di động anh ấy." Hình Bạch Hàn nhìn bóng đen chiếu trên rèm, ánh mắt trở nên đen tối: "Số điện thoại có trên bảng tin."

Khí thế mạnh mẽ vô hình đè lên người, cô gái kia ngay cả số điện thoại di động cũng không dám ghi lại, chạy mất dép rời khỏi phòng y tế.

Cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Tô Nhuế mới thở phào nhẹ nhõm, cả người thiếu chút nữa thì mệt lả, Hình Bạch Hàn nhìn thời gian, sắp tan học, sửa sang lại quần áo cho cô, đỡ cô xuống giường.

Bây giờ đã là giờ cơm, anh cùng cô đi tới nhà ăn gần đó, miệng huyệt bị anh mở rộng ra một cách thô bạo, rất đau, cứ mỗi một bước đi đều cảm thấy đau âm ỉ, anh thuận theo tốc độ bước chân của cô, đi rất chậm.

Phạm Hiền cùng mấy người bạn học mang balo rớt trên sân cỏ của Hình Bạch Hàn đứng trước cửa nhà ăn chờ anh.

"Cô không sao đó chứ?" Phạm Hiền quan tâm hỏi Tô Nhuế.

Tô Nhuế cố cười vui vẻ: "Còn sống."

"Haizz, Tô Tô cô cũng thật quá yếu ớt, như vậy không được đâu, lỡ không may gặp phải người xấu, chạy cũng chạy không thoát, quá nguy hiểm." Lớp trưởng Hà Hữu Thành giọng điệu thâm sâu đáp lời, sau đó chú ý tới hình xăm trên cổ cô: "Sao cô lại in quảng cáo lên cổ vậy, rất thiếu tiền sao?"

Tô Nhuế tức giận giải thích với cậu ta: "Đây không phải là quảng cáo, là hình xăm."

Người có tư tưởng thủ cổ hủ như Hà Hữu Thành, mặt đầy khinh bỉ: "Thoạt nhìn không phải con nhà đứng đắn."

Rõ ràng là học sinh thế hệ mới mà, Tô Nhuế không ngờ học sinh lại còn lạc hậu hơn cả mình, nhún vai một cái: "Xăm là một loại nghệ thuật, không liên quan gì đến phẩm chất."

"Một cái mã QR hai chiều thì có thể có nghệ thuật gì được chứ." Hà Hữu Thành vẫn giữ vững quan điểm của mình.

"Đúng vậy." Phạm Hiền đồng ý.

Tô Nhuế cảm thấy cùng bọn họ ông nói gà bà nói vịt, nhướng mày dời mắt nhìn về phía người đang đi bên cạnh vẫn luôn yên lặng không nói, mặt không cảm xúc, Hình Bạch Hàn.

Người đàn ông chậm rãi nói hai chữ: "Rất đẹp."

Một đám nam sinh nhìn về phía tên phản bội với ánh mắt khinh bỉ.

Tô Nhuế nhớ tới mình không mang thẻ cơm cũng không mang điện thoại di động, xoay người muốn trở về phòng giáo viên để lấy.

"Cô đi đâu đó?" Hình Bạch Hàn ngăn cô lại.

"Tôi không mang thẻ cơm, cũng không mang điện thoại."

Hình Bạch Hàn nhìn cô bằng nửa con mắt: "Tôi có."

"Giáo viên không thể nhận quà cáp từ học sinh, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt." Mặc dù một bữa cơm không coi là gì, nhưng vẫn sẽ có ảnh hưởng không tốt.

"Không sợ, pháp không trách chúng (1)." Hà Hữu Thành cười cười, nhìn về phía Hình Bạch Hàn: "Không phải cậu tự mang hộp cơm sao?"

(1) Pháp không trách chúng: pháp luật không trách phạt cả một tập thể công chúng, cộng đồng.

"Pháp không trách chúng?" Tô Nhuế không hiểu.

Ngược lại Hình Bạch Hàn hiểu được ý nghĩ của cậu ta, lấy ra hộp cơm cậu dùng hằng ngày đưa cho Tô Nhuế từ trong ba lô: "Giúp tôi chiếm chỗ ngồi, tôi đi mua cơm, cô có thích ăn cái không?"

"Tôi không kén ăn."

"Vậy được."

Hình Bạch Hàn cùng các nam sinh đi xếp hàng mua thức ăn, Tô Nhuế bưng hộp cơm trống không tìm chỗ ngồi xuống, nhìn học sinh người đến người đi trong nhà ăn, nhớ lại những năm tháng thời còn học đại học, cô với người kia thường xuyên cùng nhau ăn cơm.

Một lát sau, Hình Bạch Hàn bưng một phần thức ăn trở lại, ngồi bên cạnh cô, rốt cuộc cô biết được cái gì gọi là "pháp không trách chúng", thay vì kêu "pháp không trách chúng", không bằng kêu là "bách gia cơm (2)" càng thích hợp hơn.

(2) Bách gia cơm: cơm của trăm nhà, nhà này một chút nhà kia một chút.

Mười mấy nam sinh trong lớp sau khi mua đồ ăn xong, mỗi người trút vào hộp cơm của cô một chút, tích tiểu thành đại, rất nhanh liền lấp đầy hộp cơm, cuối cùng Hình Bạch Hàn còn chia cho cô một cái đùi gà chiên.

"Cái này gọi là La Hán mời Quan Âm." Hà Hữu Thành ngồi đối diện cô: "Nam sinh chúng tôi nếu ai không có tiền sinh sống cũng sεメ mời khách như vậy."

"Cám ơn." Tô Nhuế vui vẻ nhận lấy ý tốt của các nam sinh: "Các cậu đối với tôi thật tốt!"

"Lúc thi cuối kỳ nhớ nhẹ tay chút." Hà Hữu Thành nhắc nhở.

Tô Nhuế lặng lẽ làm ra một động tác ok.

"Bạn học Hình, xin hỏi chỗ này có người ngồi chưa vậy?" Hai nữ sinh ăn mặc sành điệu cầm đĩa cơm hỏi Hình Bạch Hàn ở bên cạnh.

Hình Bạch Hàn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái: "Cứ tự nhiên."

Đợi một hồi lâu, một nữ sinh trong đó mới lấy dũng khí mà nói tiếp: "Bạn học Hình, gà chiên kia của cậu có ngon không?"

Hình Bạch Hàn quay đầu thấy đùi gà chiên được Tô Nhuế để ở một bên chưa đυ.ng tới, không khỏi có chút thất vọng: "Cô không thích ăn gà chiên hả?"

Trong miệng Tô Nhuế còn ngậm một miếng sườn hấp, hai má phồng lên nhìn rất là đáng yêu: "Tôi có thói quen để đồ ăn ngon lại đến sau cùng."

"Chắc là ngon." Hình Bạch Hàn quay đầu lại trả lời cô nữ sinh kia.

Nữ sinh lướt qua Hình Bạch Hàn nhìn thấy Tô Nhuế, hỏi: "Cô ấy là bạn gái của cậu sao?"

Tô Nhuế nghe được thì thiếu chút nữa bị sặc, trong lòng căng thẳng lên, sợ anh nói bậy bạ.

Chân mày Hình Bạch Hàn cau lại, nhếch miệng lên, đang muốn mở miệng: "Cô ấy là..."