Chương 19

Ánh mặt trời xuyên thấu trên cửa sổ thủy tinh qua rèm cửa sổ chiếu lên người Tô Nhuế, cô đột nhiên tỉnh lại, đồng tử đang từ từ tập trung, sự vật trước mắt trở nên rõ ràng.

Ánh mắt Tô Nhuế mềm nhũn, tinh thần hoảng hốt, không phải hôm qua cô bị lừa đến sườn núi ngắm mưa sao băng sao?

Chẳng lẽ là mơ?

Cô lật người một cái, âʍ ѵậŧ truyền tới cảm giác có dị vật rõ ràng, cô vén chăn lên, liếc một cái xuống âʍ ѵậŧ mình, quả nhiên cái nắp vẫn còn ở đó!

Huyệt nhỏ bị cái nắp chặn cả đêm, cô sợ hơn chính là người kia lại tự do ra vào chỗ ở của mình! Anh đã sớm biết chỗ cô ở rồi!

Tô Nhuế nhảy xuống giường, đi ra khỏi phòng, người đàn ông cũng không có ở đấy, trên mặt bàn có đồ, là một phần ăn sáng sang trọng, bữa sáng đựng trong một cái hộp gỗ tinh xảo, phía dưới là một chiếc khăn lụa dùng để bọc lại, cháo đựng trong bình giữ ấm, không có bất kỳ một cái tên nhà hàng nào.

Cái này rất giống với tác phong của anh, Tô Nhuế không biết hình dung tâm trạng mình giờ phút này thế nào, cô rất không thích cảm giác anh cứ lẩn trong bóng tối, len lén theo dõi mình, bị anh điều khiển toàn bộ, nhưng mặc dù anh bá đạo, có chút ít tính khí thiếu gia bên ngoài, nhưng không hề tệ với cô.

Nước cháo mịn và có mùi thơm, bữa sáng tinh xảo ngon miệng, làm tâm trạng u buồn của cô tốt lên, sau khi ăn xong cô mới đi tắm.

Tô Nhuế cởi dây trói, nhẹ nhàng rút cái nắp ra, nhưng cái nắp dính thật chặt vào miệng huyệt, miệng huyệt dính sát vào niêm mô sinh ra cảm giác đau.

Kết quả cô giằng co một tiếng mới lấy được cái nắp ra, miệng huyệt tê tê hơi đau, cô không nhịn được dò vào miệng huyệt, nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại được hấp thu toàn bộ như vậy, cô vẫn là xử nữ, nhưng âʍ đa͙σ lại bị ngâm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông biết không tới một tháng suốt đêm, cảm giác rất vi diệu.

Nghĩ tới cảm giác tϊиɧ ɖϊ©h͙ cọ rửa âʍ đa͙σ, cơ thể liền bắt đầu nóng lên, chỗ sâu nóng hổi đang hoạt động, một đống dâʍ ŧᏂủy̠ dính nhớp tràn ra miệng huyệt, cô không khỏi thăm dò ngón tay, chặn suốt một đêm, miệng huyệt không thít chặt như vậy, cô lại muốn chen vào ngón thứ hai, dẫu sao lời một cùng có còn hơn không.

"A!" Ngón tay chạm đến thần kinh gắn đầy màиɠ ŧяiиɧ, Tô Nhuế kêu ra tiếng, không thể làm gì khác hơn là bó tay.

Một ngón tay đâm vào huyệt cả nửa ngày, nhưng mà, cô cũng chẳng có một chút cảm giác nào, không thể làm gì khác hơn là đi tắm để thư giãn cơ thể giải tỏa cảm xúc.

Ngày hôm qua cô thay ca, hôm nay được nghỉ cả ngày, cô nghi ngờ có phải người đàn ông chọn đúng thời gian mới xuống tay hay không, đang lúc cô suy nghĩ nhập thần, điện thoại di động reo lên âm thanh nhắc nhở đặc biệt, là cái app đó, người đàn ông thông qua kiểm tra, khung thông báo màu hồng nhắc nhở hai người chính thức trở thành bạn tình.

Cô nhớ tới lời người đàn ông nói, bảy ngày thử hàng, mặc dù cô thích lớn, nhưng mà thứ đồ chơi kia, cô tính lúc lớn nhất phải tới 22cm, cô cầm bàn tay mình ép vào một chút, mẹ kiếp, khoảng gần đến đỉnh rốn, đừng nói tới chiều dài nghịch thiên kia, chỉ độ to cũng đã rất đáng sợ!

Tuyệt đối không thể dùng thử, cô kiên định suy nghĩ của mình một lần nữa!

Trở lại tiệm, Hình Bạch Hàn không xuất hiện lại, em gái trong tiệm nhìn chằm chằm góc xó xỉnh đó như bị mất của.

"Cô nói xem, có phải anh ấy bị người ta sa thải rồi không?" Hà Tử Phỉ lo lắng hỏi, còn thở dài một hơi.

"Nhìn đẹp như vậy sao có thể bị sa thải?" Đàm Mỹ Mỹ cũng rất mất mát.

Có lẽ là bị ưu tư lây, Tô Nhuế cũng có chút mất mát, cô không muốn tiếp tục với anh nữa, nhưng lại không ngừng hồi tưởng lại cảm giác run rẩy khi được anh bắn vào bên trong, một khắc kia tựa như lên thiên đường, nghĩ như vậy, cô lại có cảm giác.