Chương 7: Tai nạn ở khu thương mại

Kỉ niệm năm mươi năm thành lập, trung tâm thương mại H&L đã tổ chức một buổi lể tri ân giành cho khách hàng, với những đợt giảm giá và chiêu đãi miễn phí cho tất cả mọi người.

Người đông chen chút lấp đầy cả khu thương mại và tất cả các Tầng. Những bà cô, bà dì và các bà mẹ nội trợ vì đợt giảm giá khủng nhất trong năm mà xếp hàng chờ từ rất sớm, còn các chị em gái nhỏ tuổi lại vì người thanh niên này mà đến.

“Thật quá hoàn hảo.”

“Chắc tôi chết mất…sao anh ấy có thể đẹp trai như vậy.”

Say không phải vì tiếng đàn mà say bởi người chơi đàn, những trái tim không thể nào kiểm soát được nhịp đập, đang vì hắn mà rạo rực không yên. Dù quay hình ở bất kì góc máy nào cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp thần thánh mà họ đang ngắm nhìn, làn da trắng, sóng mũi cao, môi đỏ.

Trong bộ dạng nam sinh với chiếc áo sơ mi trắng, Hoắc Lôi lại càng thêm cuốn hút.

“Hoắc Lôi…Hoắc Lôi…!!!”

“Hoắc Lôi…Hoắc Lôi…!!!”

Không cần quan tâm hắn đang đàn bản nhạc gì, chỉ cần hắn còn ngồi đó thì đám chị em này sẽ không rời khởi đây. FC của Hoắc Lôi bây giờ đã hơn hẳn bất kì một idol thần tượng âm nhạc nào.

Thương mại H&L là tài sản riêng của Hoắc thị, cũng là nhà tài trợ chính của trường Dahlia. Hoắc Lôi lại là học sinh duy nhất nhận học bổng cũng như trợ cấp hàng tháng. Cho đi thì phải nhận lại, đó là lý do hắn có mặt ở đây.

“Chủ tịch! anh có thấy dáng vẻ chơi đàn của thằng nhóc đó…rất giống một người”

“Người cậu nói là Hoắc Luật?”

Không chỉ những cô gái nhỏ nhắn bên dưới si ngốc ngắm nhìn Hoắc Lôi, mà cả Hoắc Khiêm cũng không rời mắt.

Lần đầu tiên gặp thằng nhóc này là vào một tháng trước. Lúc đó hắn và Bạch Ngạn Tổ đang ăn trong một nhà hàng Pháp thì bị tiếng đàn piano thu hút, khi họ ngẩn đầu lên nhìn lại bị chính cái thần thái của Hoắc Lôi lúc này làm cho thẩn thờ, như nhìn thấy Hoắc Luật của mười bảy năm trước.

Điều mà cả hai ngạc nhiên hơn, là khẩu khí nói chuyện không chừa ai chút mặt mũi và cách cư xử với phụ nữ của thằng nhóc này cũng giống hệt.

Còn nhớ lúc đó có một cô bé cầm theo một băng rôn với dòng chữ “Hoắc Lôi, I love you” đứng chờ trước cửa nhà hàng hơn tiếng đồng hồ. Nhưng khi thằng nhóc này bước ra lại tỏ vẻ lạnh lùng “Chúng ta biết nhau sao?”

Bạch Ngạn Tổ và hắn đã cười đến rơi cả nĩa, bởi vì cái câu nói cửa miệng quen thuộc và vẽ mặt lạnh như băng đó thật sự quá giống, họ không thể tìm ra được điểm khác biệt.

Không giấu được sự hiếu kì, hắn đã hỏi người quản lý về tên nhóc đó, mới biết nó cũng mang họ Hoắc. Đó là lý do lần sau đến nhà hàng, hắn đưa ra lời đề nghị, mời Hoắc Lôi đến học tại trường Dahlia mà hắn là nhà tài trợ chính.

“Có mấy món đồ, có cần tính tới tối luôn không?”

“Phải đó.. bấm lâu như vậy tới khi nào mới tính xong? Tôi còn phải đi rước con nữa, có thể nhanh hơn không?”

Tiếng đàn của Hoắc Lôi nhanh chóng bị gián đoạn bởi sự ồn ào ở khu vực bán đồ gia dụng. Trong khi tất cả các nơi khác ở khu thương mại đều sáng đèn, chỉ riêng có chỗ này là mất điện.

Mặc dù bộ phận bảo an đã cho người kịp thời xử lý, nhưng khó mà chìu lòng được những người khách khó tính, cũng như làm cho họ bình tĩnh lại.

“Xin lỗi quý khách…”

“Xin lỗi cái gì…cô đang làm mất thời gian của chúng tôi”

Không có điện tất cả hệ thống quét mã vạch đều ngừng hoạt động, trước sức ép của khách hàng, người nào cũng muốn nhanh, nhanh và nhanh không muốn đợi. Nên máy tính được đem ra sử dụng, chỉ là ngày thường họ không quen gõ máy tính, các ngón tay phần gượng gạo chậm chạp.

“Bình giữ nhiệt inox…một trăm chín mươi tám ngàn chín trăm đồng, bốn hộp nhựa hình chữ nhật… sáu mươi chín ngàn chín trăm đồng, một chảo nhôm chống dính sâu lòng…một triệu bốn trăm chín mươi tám ngàn, một cái nồi… “

“Trên cái chảo này là ghi giảm hai mươi phần trăm, cô là đang tính nhầm hay cố tình không nhìn thấy nó?”

“Xin lỗi quý khách…để tôi tính lại.”

Sự khó chịu là căn bệnh có thể lây lan rất là nhanh, đặc biệt dưới cái nóng và nhiệt độ tăng cao thì nó lại càng truyền nhanh hơn. Những người khách đang đứng xếp hàng chờ tính tiền bắt đầu nổi cáu.

“Nhanh lên đi! ở đây nóng muốn chết..các người làm ăn cái kiểu gì.”

“Máy ép trái cây…bốn trăm chín mươi chín ngàn, một lò vi sóng…hai triệu tám trăm chín mươi chín ..”

Kể từ tối qua, chính xác hơn là sau khi Hoắc Phù một mình ăn hết nửa nồi cơm. Thì Hoắc Kiêu nhận ra đã đến lúc hắn cần một cái nồi cơm điện lớn hơn. Đó là lý do hắn có mặt trong hàng ngũ xếp hàng chờ tính tiền.

“Nhanh đi! các người còn muốn chúng tôi chờ tới khi nào?”

Hắn không thể nào chịu thêm tiếng hét chói tai từ mấy bà thím phía trước, cũng như cái không khí nóng nực thiếu độ mát của máy điều hòa, mà mấy chục người đang chen chút.

Nhưng hắn không thể bỏ về mà thiếu cái này cơm điện đang cầm trên tay.

“Rầm..m..!!”

Hoắc Kiêu bước tới quầy thu ngân, và đặt cái nồi cơm điện của hắn lên bàn. Nhận ngay chính là tiếng la ó phản đối của những bà thím.

“Chàng thanh niên! tôi xếp hàng cả buổi sáng còn chưa được tính tiền, cậu lại chen ngang?”

“Phải đó! mau quay lại chỗ của cậu, cái gì cũng phải có trật tự trước sau.”

Phớt lời những âm thanh phàn nàn của mấy bà thím, Hoắc Kiêu xắn tay áo và cầm từng món hàng tại quầy thu ngân lên.

“Bình giữ nhiệt inox…một trăm chín mươi chín ngàn chín trăm đồng, bốn hộp nhựa hình chữ nhật… sáu mươi chín ngàn chín trăm đồng, một chảo nhôm chống dính sâu lòng…một triệu bốn trăm chín mươi tám ngàn, giảm hai mươi phần trăm còn một triệu một trăm chín mươi tám ngàn bốn trăm đồng..một nồi inox 5 đáy 28cm…một triệu không trăm chín mươi chín ngàn, giảm hai mươi phần trăm còn lại tám trăm bảy mươi chín ngàn hai mươi đồng.”

“Tổng cộng… là hai triệu hai trăm bảy mươi sáu ngàn một trăm hai mươi đồng.”

“Rầm..!!”

Mọi người đều ngỡ ngàng như vừa nghe xong một bài nhạc ráp, giọng nói trôi chảy rành mạch không vấp và khả năng tính nhẩm của hắn phải nói là nhanh hơn cả máy tính, trong khi cô thu ngân bên cạnh còn đang lạch cạch gõ.

Dù Hoắc Kiêu đã tính xong, nhưng năm giây sau đó bà thím vẫn còn ngơ ngác, chưa thể móc tiền ra.

“Người tiếp theo.” Hoắc Kiêu lớn tiếng hô hào.

Bầu không khí đã thoáng và dể thở theo thời gian, số lượng người còn lại cũng thưa thớt dần. Nói là chỉ là sửa có năm phút, nhưng hơn mười lăm phút sau mới có điện trở lại.

Trước khu vực điện gia dụng, Hoắc Khiêm và trợ lý Lưu đang bất động đứng yên.

“Chủ tịch! tôi có thể nói không?” Lưu trợ lý ngẩn người nhìn Hoắc Kiêu ngạo mạn đang đứng trước quầy thu ngân, đến mặt không cảm xúc.

“Nói đi” Hoắc Khiêm cũng như Lưu trợ lý đều không thể rời mắt trước một bản sao khác của mình.

“Chủ tịch! cậu có từng nghĩ… có thể mình có con rơi ở bên ngoài mà không biết? dù sao thì thời trẻ cậu cũng rất…”

“Thời trẻ tôi thế nào, nói rõ xem?” Hoắc Khiêm khoanh tay lại, quay sang nhìn trợ lý Lưu.

Dáng đứng và nụ cười này của Hoắc Khiêm luôn là nổi ám ảnh lớn của trợ lý Lưu. Hít một hơi thật sâu, lấy lại cân bằng. Lưu trợ lý mỉm cười nhìn hắn.

“Thời trẻ cậu là…”

Cậu phóng túng ăn chơi, cậu nghĩ tôi không dám nói sao…

“Tôi lúc đó thế nào? “

“Một nhất biểu anh tài, còn có mối quan hệ rất rộng với phụ nữ, cho nên…ý tôi là… lúc cậu và những phụ nữ đó cùng giao lưu, vô tình tạo ra một sản phẩm ưu tú như vậy mà cậu không biết.”

Ánh mắt và cánh tay của Lưu trợ lý đều hướng về phía Hoắc Kiêu. Trên đời này người giống người là chuyện bình thường, nhưng giống đến mức người ngoài cũng phải hoài nghi, thì …

“Chủ tịch! nhìn xem….”

Sự chú tâm của Hoắc Khiêm nhanh chóng di dời sang nơi khác, một đám người đang rầm rộ đi tới, dẫn đầu là người mà hắn không muốn nhìn thấy.

“Em họ! đã lâu không gặp”

Hoắc Khiêm phớt lờ sự chào hỏi của Lữ Phóng, thay vào đó trợ lý Lưu.

“Chủ tịch Lữ! chào ngài…lâu ngài không gặp, ngài vẫn khỏe mạnh?”

“Trợ Lý Lưu! lâu ngày không gặp, khả năng ứng biến của cậu có tiến bộ.” Lữ Phóng lên tiếng.

Lữ gia xuất thân từ tầng lớp quý tộc xưa, Lữ Phóng lại chính là cháu trai đích tôn cửu đời của Lữ gia, không chỉ được thừa hưởng tất cả tình thương yêu của cả hai bên nội ngoại, còn kế thừa được vẻ đẹp cao quý của hai bà dì, điểm cuốn hút trên gương mặt hắn chính là đôi mắt phượng hoàng tôn quý.

Có lẽ vì quá được nuông chiều, nên hắn luôn đứng đầu danh sách bình chọn “những đứa con phá gia” suốt mấy năm liền. Lữ Phóng, Tề Hạo, Trịnh Thăng, Mã Thiếu, tình cảm thân thiết của bộ tứ này cũng rất đáng ngưỡng mộ, không thua gì tình cảm giữa ba anh em Hoắc gia và Bạch Ngạn Tổ.

Nhưng từ khi Tề Hạo vì Phi Yến xuất ngoại du học. Mã thiếu kết hôn với đại minh tinh Từ Lộ giã từ cuộc sống trụy lạc, trở thành một nô thê. Trịnh Thăng cũng tìm được một nửa chân ái của đời hắn.

Chỉ còn mình Lữ Phóng lẻ loi trên bảng xếp hạng. Theo chuyên gia phán đoán, chuyện này có lẽ đã ảnh hưởng lớn đến thế giới quan và nhân sinh quan của hắn.

Cũng từ giây phút đó, thế giới đã mất đi một Lữ Phóng càng quấy phóng túng, thay vào đó là chủ tịch Lữ mà bao nhiêu chị em nội trợ phải ngưỡng mộ.

Nhưng không vì sự thay đổi này mà quan hệ giữa anh em họ Hoắc và Lữ Phóng tốt hơn. Dù là người một nhà nhưng chí hướng họ lại không giống nhau. Lữ Phóng lại thuộc phe địch. Địch mà Hoắc Khiêm nói đến ở đây chính là Tề Dịu, vì chuyện của Kỉ công chúa mà nhiều năm nay khúc mắc giữa họ vẫn chưa tháo bỏ. Chỉ cần có cơ hội, là Tề Dịu và Lữ Phóng đều phối hợp chơi hắn. Mấy năm gần đây, hắn cũng bận rộn vì hai người này.

“Anh đến có chuyện gì?”

“Đến gửi thiệp mừng…chúng ta là người một nhà, anh muốn tận tay giao thiệp mời cho cậu, hi vọng cậu sẽ có mặt”

Chắc không riêng gì hắn mà tất cả mọi người khi nhận được tin này đều khó tin, một người như Lữ Phóng lại chịu kết hôn.

Người phụ nữ thế nào có thể khiến Lữ Phóng đưa ra quyết định trọng đại này.

“Không có tên cô dâu… Lữ Phóng, anh đang giở trò gì?”

Cầm tấm thiệp mừng trên tay, điều Hoắc Khiêm hiếu kì nhất chính là danh tính của người chị dâu này. Để được Lữ Phóng chú ý và suy nghĩ đến chuyện kết hôn thì thân phận nhất định rất đặc biệt. Nhưng khi mở tấm thiệp ra, bên cạnh tên chú rể lại không có tên cô dâu.

“Kết hôn là chuyện trọng đại, anh có thể giở trò gì…hôm đó cậu nhất định phải đến sớm.”

Lữ Phóng rời đi, Lưu trợ lý vẫn còn sửng sốt chưa tin.

“Chủ tịch! chủ tịch Lữ thật sự muốn kết hôn?”

Hoắc Khiêm cảm giác như Lữ Phóng đang giở trò, trên thiệp không đề tên cô dâu đã là điều đáng ngờ. Dáng vẻ vừa rồi của Lữ Phong như có điều che giấu.

“Người đâu?”

Lữ Phóng đi khỏi, thì Hoắc Khiêm lập tức nhớ đến bản sao khi nãy của mình. Lúc hắn xoay người lại thì đã không còn ai.

“Chủ tịch! cậu hỏi đến thằng nhóc khi nãy…nó đi rồi”

Có gì đó rất đặc biệt mà Hoắc Khiêm không thể diễn tả. Lời nói khi nãy của lưu trợ lý càng làm cho hắn nghĩ ngợi, về đoạn kí ức bị mất, về bức ảnh ảnh chụp hắn luôn cất giữ bên mình, về người phụ nữ mà hắn đã tìm kiếm suốt mười bảy năm.

Người phụ nữ đó cũng đang mang thai, nếu đứa trẻ được sinh ra tính theo thời gian thì cũng chạc tuổi thằng nhóc khi nãy. Hình ảnh của Hoắc Kiêu không thể nào thoát khỏi suy nghĩ của hắn.

Hoắc Khiêm cũng muốn hồ đồ một lần trong đời.

“Cho người điều tra lai lịch của thằng nhóc đó…tôi muốn biết mẹ nó là ai?”

“Chủ tịch! không đi điều tra cha của nó sao?”

Bất chấp không gian hoàn cảnh, trợ lý Lưu luôn biết cách phá vỡ cảm xúc của Hoắc Khiêm.

“Lịch trình hôm nay thế nào?”

“Mười giờ cậu có cuộc họp với các cổ đông…hai giờ chiều có hẹn với kí giả, ba giờ…”

Trong lúc Hoắc Khiêm và trợ lý Lưu hướng đến cửa ra, thì nhìn thấy một người phụ nữ tay xách túi lớn, chạy theo sau là một đứa bé trai kháu khỉnh. Cả hai mẹ con đang bước vào trung tâm thương mại.

Trong lúc người mẹ tập trung nghe điện thoại, thì đứa bé trai lại đùa nghịch với cửa kính, vô tình đã tạo ra một tai nạn kinh hoàng mà ngay cả nó cũng không nhận ra. Khi nó vừa đẩy thì tấm kính bất ngờ rơi ra và đổ sập xuống, khiến cho tất cả mọi người đều hoảng hốt hét lên.

“Á…Á…!!!”

Điều mà họ không nghĩ đến là ngay giây phút đó có người đã lao ra, dùng thân mình che chắn cho đứa bé, tấm kính khổng lồ kia đã đè lên người hắn.

“Chủ tịch! mau gọi cấp cứu…chủ tịch”

Hoắc Khiêm bất tỉnh ngay sau khi bị kính đập vào đầu, người đang hét lên chính là trợ lý Lưu.

—– hết chương 7———