Chương 10: Thua cuộc

Đảo Không Tên- Sòng bạc Á Tư Mã.

Đôi mắt phượng hẹp dài đảo quanh một vòng sòng bạc, nhưng vẫn không tìm ra được một chút gì là đáng giá. Hắn thật không hiểu tại sao lúc đó lại chấp nhận cho lão vay tiền. Nợ thì không thấy trả, mà lãi suất hàng tháng cũng không thấy đóng.

Lữ Phóng đang nghĩ đến chuyện sau khi tịch thu cái sòng bạc từ Á Tư Mã, hắn sẽ làm gì với nó. Những ý tưởng sơ khai vừa chưa kịp tượng hình đã bị thổi bay bởi những tiếng bước chân “rầm rầm” muốn rung chuyển cả cầu thang.

Những cô nàng nóng bóng sεメy với bộ ngực khủng bố. Nhìn họ đang chạy đến chỗ hắn, Lữ Phóng cảm thấy lo lắng thay cho họ, không biết cặp ngực đó khi nào nổ tung.

“Nhanh…nhanh lên, mau qua đó phục vụ chủ tịch Lữ.”

“Chăm sóc cho ngài ấy tốt vào, tất cả các em đều có thưởng”

Vật đổi sao dời, không có gì là bất biến mãi mãi. Những năm gần đây mọi người đến Đảo Không Tên đều không hứng thú với đánh bạc mà sa đà vào mấy trò bạo lực đánh đấm của lão A, khiến cho sòng bạc ngày một vắng tanh. Nhưng dưới trướng lão còn nuôi mấy chục đàn em, cũng cần phải duy trì hoạt động trong sòng bạc nên mới quyết định vay tiền ở ngân hàng của Lữ Phóng. Đem tài sản duy nhất là mảnh đất của sòng bạc này ra cầm cố, bây giờ đến kì hạn, ngân hàng đến tịch thu sòng bạc.

Nhìn đám bà cô xôi thịt, không ngừng khoe khoang siêu vòng một ngoại hạng và vòng ba ngoại cỡ trước mặt hắn, Lữ Phóng cảm thấy ngấy đến tận cổ.

“Xin lỗi! các cô có thể tránh đi một lát, tôi có chuyện cần thương lượng với ông chủ Á.”

Xem ra chiêu mĩ nhân kế đã không có tác dụng với Lữ Phóng, thì ra lời đồn bên ngoài là thật. Kết quả của việc cống hiến hết tất cả sức lực và tinh lực vào những cuộc chơi sa đọa thời thanh xuân, chủ tịch Lữ bây giờ đã trở nên bất lực trước phụ nữ.

“Ông chủ Á cũng biết rõ mục đích hôm nay tôi đến đây?”

Lữ Phóng vừa lên tiếng thì từ sau lưng hắn, tên đàn em của Á Tư Mã hối hả chạy đến báo tin.

“Lão đại! A Tư Bổn đang ở dưới lầu, lão ta nói đến giao người.”

“Tao biết rồi.”

Lão tỏ ra gắt gỏng với đàn em, nhưng khi nói chuyện với Lữ Phóng lại rất niềm nở.

“Chủ tịch Lữ! dưới lầu có chút chuyện cần tôi giải quyết, cậu chờ tôi một lát…tôi sẽ quay lại .”

Á Tư Mã gấp rút đi xuống dưới lầu, nói chỉ chờ một lát nhưng Lữ Phong đã đi quanh quẩn hơn nửa tiếng mà lão vẫn chưa thấy quay lại. Hắn cũng không phải là người có kiên nhẫn trong chuyện phải chờ đợi, nên sau khi nhận được điện thoại của trợ lý đã rời khỏi.

“Cộp…cộp..!!”

Dọc thanh cầu thang, Lữ Phong bị cảnh tượng náo nhiệt ở đại sảnh thu hút tầm mắt.

Hình ảnh đậm chất băng nhóm, tay người nào cũng đang cầm lấy cây hàng, la to hét lớn. Hình như là xét xử ai đó. Lữ Phóng vốn không có muốn quan tâm nhiều đến chuyện nhà người ta, nhưng vì cái đập bàn tiếp theo của Á Tư Mã đã khiến hắn phải dừng lại.

Rầm..m..!!!”

Chỉ một cái đập bàn, không chỉ khiến bàn rung mà đèn trên trần nhà cũng chớp tắt. Sau khi bắt được người A Tư Bổn vì muốn rửa sạch oan tình cho mình, không đồng mưu trong việc gài người đến sòng bạc của Á Tư Mã giở trò, lão đã đem người đến giao nộp.

“Mẹ và em gái mày thân hình cũng khá… nếu họ chăm chỉ tiếp khách ngày lẫn đêm, làm luôn cả những ngày cuối tuần và mấy ngày lể, thì tao nghĩ chắc ba hay năm năm… họ sẽ kiếm đủ tiền trả tao.” lão lên tiếng.

“Ông dám động vào họ, tôi sẽ gϊếŧ ông.” Hoắc Lôi tức giận, nếu không phải hai tay đều bị trói, hắn sẽ đấm thẳng vào mặt lão.

“Khẩu khí lớn thật…không muốn tao động vào họ thì đem tiền trả lại cho tao”

Nếu không phải tiền của họ bị lão lang băm đó lừa gạt lấy hết, thì đã giao tiền cho lão từ lâu, cũng không rơi vào cảnh cùng đường.

“Tiền hiện giờ không có ở chỗ tôi, chỉ cần ông thả bọn tôi ra… tôi sẽ kiếm tiền trả ông.”

“Mày nghĩ tao sẽ tin…hình như nãy giờ tao nói mà mày vẫn chưa hiểu” lão nhếch miệng cười, lão xoay lưng lại nhìn đám đàn em.

“Dẫn bọn họ vào.”

Người mà lão nói đến là Dục Uyển và Hoắc Phù, nhưng khi dẫn vào chỉ có mỗi một mình Dục Uyển còn đang hôn mê, bị người khác lôi vào. Và Hoắc Phù thì lại không thấy đâu.

“Tại sao chỉ có bà cô này…còn con bé kia đâu?”

“Lão đại! lúc nãy… anh em chỉ muốn đùa giỡn một chút, không ngờ…để con bé đó chạy thoát, còn bà cô cứ lải nhải điếc tai nên bọn em cho bà ta uống thuốc ngủ.”

“M*** nó! lát nữa tao xử bọn bây sau.”

Lão giận dữ đẩy ngã tên đàn em, rồi túm lấy Dục Uyển. Bằng mọi cách hôm nay họ phải lấy lại được số tiền. Nhưng dụng hình bức cung hay đánh đập thể thì hai thằng nhóc này vẫn cố tình che giấu, cho nên lão đành phải ra tay từ trên người mẹ chúng.

“Nhóc con! tao cho mày cơ hội cuối, nếu không giao tiền ra…mẹ mày sẽ ..” Lão lại nhe hàm răng sáng bóng của mình ra, cầm con dao lên cắt từng cái nút áo trên người của Dục Uyển.

“Cach..cạch..!!”

Chiếc áσ ɭóŧ bao phủ cặp ngực căng tròn hiện ra, sau khi ba chiếc nút áo chạm sàn, phần da trắng nõn, tròn trịa có thịt kia khiến cho ánh mắt mọi người đều tập trung tại một chỗ. Dục Uyển lại hôn mê không biết gì.

“Mẹ bọn mày tuy hơi cứng tuổi một chút, nhưng nhìn vẫn ngon cơm…tao không tin có thằng nào không muốn chơi nó.” lão cúi người sát xuống, vùi mặt vào ngửi cặp ngực của Dục Uyển.

“Còn rất thơm mùi sữa…”

“Lão khốn!”

Cả Hoắc Kiêu và Hoắc Lôi đều phẫn nộ bật dậy, muốn lao tới đánh gã. Đã dọa cho Á Tư Mã hoảng sợ, lão lùi ra sau né tránh, lúc này thì chuông điện thoại trong túi quần của lão lại rung lên.

“Ranh con khốn kiếp! đợi sau khi ông nghe điện thoại sẽ xử bọn mày.”

Lão lẫn đi một gốc để trả lời điện thoại, nhưng rất nhanh chưa tới hai mươi lăm giây đã quay trở lại, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ. Lão bước đến chỗ Hoắc Kiêu.

“Mày luôn miệng nói là không gian lận, vậy có dám cược với tao một ván?”

“Nếu mày thắng, tao sẽ thả cả gia đình mày ra, còn nếu mày thua… mẹ mày thuộc về tao.” lão lên tiếng.

Trong hoàn cảnh này Hoắc Kiêu không có quyền lựa chọn, hắn chỉ có thể đánh liều, thử vận may.

“Chơi thế nào?” Hoắc Kiêu đang

“Trên bàn có tất cả là ba mươi hột xí ngầu, chỉ cần mày đón trúng số hột trong tay tao là chẳn hay lẽ, xem như mày thắng”

“Được!”

Á Tư Mã nhếch miệng cười, rồi dùng lực đập mạnh tay xuống bàn.

“Rầm…m..!!!”

Tất cả ba mươi sáu hạt xí ngầu đều tung lên không, trước khi nó kịp rơi xuống hoàn toàn. Lão đã giơ tay ra bắt lấy bằng cả hai tay, không hổ danh là người đứng đầu sòng bạc, khí thế bức người. Ánh mắt không hề dao động, nụ cười trên môi cũng chưa bao giờ tắt, nhưng đôi tay thì rất là linh hoạt như mãng xà uốn lượn đến hoa mắt, tất cả số hột đều gần như bị lão bắt giữ trong tay.

Đôi mắt của Hoắc Kiêu chưa từng rời khỏi những hột xí ngầu trong tay lão, cũng như đôi tai chưa từng bỏ qua bất cứ một âm thanh nào khi những hột còn lại chạm đất. Đây là cơ hội duy nhất hắn không thể đánh mất.

“Ầm..m..!!!”

“Là chẵn hay lẻ?” lão lên tiếng.

Số hạt rơi xuống đất là tám, nên số xí ngầu trong tay của lão…

“Là chẳn”

Ánh mắt của lão ánh lên chút kinh ngạc, xem ra thằng nhóc này cũng không tệ. Có thể đoán được chính xác số hột xí ngầu trong tay lão, nhưng cho dù nó đó chẵn hay lẻ thì người thắng vẫn là lão.

“Rắc….c…!!!”

Lão dùng sức bóp “nhẹ” một hạt xí ngầu trong tay , khi lão đặt tất cả chúng xuống bàn thì có hột đã hóa hành bột.

“Hai mươi mốt hạt..là lẻ, nhóc con..cậu thua rồi.”

“Ông gian lận.”

Lão nhếch miệng cười, đúng là nhóc con chưa hiểu sự đời. Muốn đấu với lão đúng là không đủ lượng sức.

“Ném bọn chúng ra ngoài.”

“Dạ..!!!”

Hoắc Kiêu và Hoắc Lôi bị đám đàn em của lão quăng ra ngoài cửa, cả người bầm dập không thể gượng dậy nổi.

“Đừng nói là tao không có tình người, tao cho bọn mày thời hạn một tháng kiếm hai mươi tỉ trả tao…tao sẽ cho bọn mày đón bà ta về, nếu quá hạn…tao sẽ rao bán bà ta như món hàng.”

“RẦM…M..!!!”

Cánh cửa sòng bạc đóng sập lại, bọn đàn em của Á Tư Mã vẫn còn ở trên mây, chưa thể thông suốt với quyết định này của lão.

“Lão đại! tại sao chúng ta phải giữ bà cô già đó? mà lỡ như hai thằng nhóc đó không quay lại…chúng ta sẽ không thể lấy lại tiền.”

“Không quay lại cũng chẳng sao, mà nếu chúng quay lại… thì càng tốt.”

Từ khi nào lão đại của họ mở miệng ra nói toàn huyền cơ, nghe chẳng hiểu cái quái gì. Bọn đàn em của lão vẫn còn đang mặt ngu nhìn nhau.

Nửa ngày sau…

Ánh hoàng hôn buông xuống, mặt biển và màu trời đều nhuộm đỏ một màu, không phân ranh giới. Gió thổi phần phật, khói thuốc lượn bay trong không trung. Dáng vẻ của Lữ Phóng càng phong trần cuốn hút khi đứng chiếc trực thăng.

Hắn hít một hơi thuốc thật dài, sau đó ném điếu thuốc xuống đất.

“Chủ tịch Lữ! số tiền nợ ngân hàng…” Á Tư Mã khúm núm đứng bên dưới nhìn Lữ Phóng

“Roẹt…t….t..!!!”

Lữ Phóng nhếch miệng cười và xé tờ giấy nợ trước mặt của Á Tư Mã.

Sau khi nhìn thấy chiếc trực thăng của Lữ Phóng biến mất trong không trung, thì lão mới thở phào nhẹ nhõm. Món nợ to đùng không ngờ lại dể dàng xóa như vậy.

“Lão đại! em thật sự không hiểu, người như chủ tịch Lữ tại sao lại hứng thú với bà thím, vừa già vừa giữ dằn đó, có phải hơi quái?”

“Mặc kệ sở thích quái quỷ của hắn, tao không quan tâm…nói anh em, tối nay chúng ta mở tiệc ăn mừng..ha..ha..!!!”

Thật ra không chỉ riêng mọi người mà ngay cả người trong cuộc cũng luôn thắc mắc. Cô có phước khí lớn cỡ nào mà được một tên khẩu vị nặng như hắn chiếu cố. Sau giây phút đó, cô đã bị hắn quấn lấy cho tới bây giờ.

“Lữ Phóng! anh tài hoa xuất chúng, tướng mạo lại hơn người…bên ngoài có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp muốn gả cho anh, tại sao miễn cưỡng ép buộc một bà thím như tôi?”

“Tôi tài hoa xuất chúng, dung mạo hơn người…vậy tại sao em không chịu gả cho tôi, người tôi muốn cưới chỉ có một..là em, Hoắc Dục Uyển.”

Lữ Phóng cúi người xuống hôn lên môi của Dục Uyển, nhưng cô xoay mặt sang chỗ khác, nụ hôn vô tình trượt xuống hốc cổ. Hắn nhếch miệng cười, rồi bật người dậy khỏi giường.

“Tôi sẽ nói người quản gia chuẩn bị cơm cho em.”

“Lữ Phóng! Anh còn muốn giam tôi tới khi nào? tôi không tin… anh thật sự yêu tôi”

Hắn khựng lại trước cửa, vì lời nói của Dục Uyển.

Mã Thiếu, Trịnh Thăng hai người huynh đệ tốt của hắn đều nói, tình cảm hắn giành cho Dục Uyển không phải là tình yêu, mà xuất phát từ tính háo thắng. Hắn không phủ nhận, lần đầu tiên nhìn thấy cô ở chỗ của Á Tư Mã, một cảm xúc rất mãnh liệt là muốn có được cô.

Một người phụ nữ có thể khiến cho Hoắc Luật tính lạnh như băng, Hoắc Phi ngang ngược bất cần, vì cô ta mà giữ thân như ngọc suốt mười bảy năm. Thì cũng đáng để có lắm, không phải sao….

Bọn họ đều tin Dục Uyển đã chết, nếu một ngày phát hiện cô vẫn còn sống và trở thành người phụ nữ của hắn, tâm trạng bọn họ sẽ thế nào. Cảnh tượng đó nhất định rất thú vị.

“Em nói đúng, tôi không yêu em…thứ tôi muốn là dáng vẻ của Hoắc Phi và Hoắc Luật, khi nhìn thấy em gả cho tôi”

“Gả cho anh…anh nói gì?”

Dục Uyển trượt xuống giường, đến trước mặt của Lữ Phóng.

“Thật là thiếu sót…sao tôi có thể quên nói cho em biết? tuần tới chúng ta sẽ tổ chức hôn lể, em sẽ chính thức trở thành người phụ nữ hợp pháp của Lữ Phóng.”

“Anh điên rồi…không bao giờ có chuyện đó xảy ra, tôi sẽ nghĩ cách thoát ra khỏi đây.”

Lữ Phóng bước tới, khí thế áp đảo của hắn, tạo cho cô cảm giác bất an. Theo bản năng Dục Uyển lùi ra sau. Hắn giơ tay kéo cô lại, vòng tay qua eo xiết mạnh và giữ cô trong lòng ngực.

“Nếu vậy…em vĩnh viễn sẽ không thể gặp lại các con mình, em có từng nghĩ bây giờ chúng sống chết thế nào?”

“Con của tôi… anh đã làm gì chúng?”

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Dục Uyển, hai tay bấu chặt vào cánh tay hắn. Lữ Phóng biết hắn đã đánh trúng điểm yếu của cô. Vì vậy nếu muốn cô ngoan ngoãn, thì nhắm vào đó mà tiếp tục gây sức ép.

“Nếu em muốn biết thì hãy ngoan ngoãn làm cô dâu của tôi… sau hôn lểc tôi sẽ để em gặp chúng.”

———– hết chương 10————

n