Chương 60

Cô im lặng, anh cũng im lặng.

Một lúc sau, anh dang tay ra, cô lưỡng lự bắt lấy bàn tay ấy.

Anh kéo cô dậy, che ô cho cô, dắt cô từng bước về nhà.

Cô theo sau anh, nắm lấy bàn tay ấm áp đó. Bàn tay anh trong cái lạnh của mưa sao mà ấm đến lạ thường.

Đêm đó Hương khó ngủ. Cô nhìn bóng lưng của anh quay về mình mà đầy xúc cảm, bóng lưng của anh lớn đến thế, bây giờ cô mới nhận ra.

Sáng Hương dậy muộn, chồng cô đã rời giường chuẩn bị đồ ăn sáng, đút cho bé cún ăn từ lâu.

Hương mở cửa phòng đã thấy Búi Tuấn đang ngồi với cái laptop trên bàn, cô nghĩ anh chơi game như mọi khi, nhưng khi cô tiến tới thì anh lại gập chiếc laptop, nhìn cô mỉm cười.

“Em dậy rồi à! Em đi đánh răng rửa mặt, để anh hâm lại đồ ăn, nó nguội hết rồi.”

Cô nhìn vào chiếc laptop trên bàn, tự hỏi anh đang làm gì, trong khi ngoài miệng thì ‘ừm’ một tiếng lấy lệ.

Hương quay vào phòng, lấy chìa khóa mở ra ngăn kéo bí mật.

Mở ngăn kéo hộc bàn của mình, chỉ thấy một ngăn tủ chứa đầy những tờ giấy vàng hoen ố.

Trên đó, viết đi viết lại một câu: “Không hẹn kiếp sau, không hẹn trăm năm, chỉ hẹn kiếp này bên nhau một đời không hối hận.”

Đọc tới đọc lui những dòng tâm tình chưa bao giờ được gửi đi, khuôn mặt người con trai non nớt lại hiện lên trong tâm trí cô, nước mắt bất giác từ từ lăn xuống má.

Bỗng cô nhớ anh đến lạ thương.

Cô nhớ nụ cười của anh vẫn đẹp như vậy, không hề phai mờ theo năm tháng.

Từng dòng kí ức như một thước phim cứ tua ngược, quá nhiều nỗi niềm bị chôn giấu, quá nhiều sự chia ly...

...

Đến chiều, cô thu xếp hành, anh chở cô đến sân bay. Suốt cả quãng đường không ai nói với ai một lời.

Khoảng cách hai người tuy gần trong gang tất, nhưng theo chiếc xe lăn bánh cả hai dần cách nhau hơn từng chút một.

Đến sân bay, Hương nhìn anh hỏi: “Có lời gì muốn nói không?”

Bùi Tuấn chỉ nở nụ cười nhạt nhòa trên môi, bảo cô: “Chú ý sức khỏe! Hai năm nay em chịu khổ nhiều rồi, em nên sống thật tốt.”

“Anh...” Hương muốn nói lại thôi.

Bùi Tuấn nhìn cô, rồi lại quay người trở vào xe rời đi.

Anh thật tàn nhẫn, một lời níu kéo cũng chẳng có.

Hương theo Cẩm Nhi lên máy bay, ai ngờ ghế phía sau họ là Hoắc Vân.

Thấy ánh mắt kỳ lạ của Hương, Cẩm Nhi nói với giọng lạnh nhạt: “Cứ kệ anh ta đi.”

Hoắc Vân cuối cùng cũng trở thành cái đuôi của Cẩm Nhi, nhưng có phải là đã quá muộn màng rồi không?

Còn cô thì sao? Có phải cũng đã quá muộn màng để cô có thể thay đổi?

...

Trong đêm, Bùi Tuấn cho con ngủ, sau đó anh ra ngoài, trong tay cầm điện thoại, trên màn hình hiện số của vợ anh, nhưng anh chần chừ hồi lâu vẫn không dám gọi điện.

Bùi Tuấn lấy ra trong tủ chiếc usb, cắm vào tivi, xem đoạn ghi hình đám cưới của anh và cô.

Anh trong video vui vẻ làm sao, cô tuy không vui nhưng cô ở đó bên cạnh anh, mang trong người đứa con anh yêu quý.

Đoạn video cứ tua đi tua lại trong đêm dài. Không có cô bên cạnh đêm càng dài hơn.

Vì anh quá nhớ cô, cho nên mới sợ hãi, nỗi cô đơn là vô tận. Nếu lúc này có thể chạy đến bên cô, và ôm chặt lấy cô thì anh sẽ không chút do dự.

Anh không thể ngừng nhớ đến cô, khát vọng không thể che giấu, vì vậy anh mới cảm thấy như đã mất điều gì đó. Trong hơi thở đêm muộn đều thể hiện anh yêu cô đến dường nào.

Anh luôn mong nhận được tin nhắn từ cô. Nhưng rồi anh phải buông tay, để cô rời xa anh tìm đến nơi cô hạnh phúc thật sự.

Rồi anh phải học cách quen với chúng, nỗi cô đơn trong lòng, vì cô có thể sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa...

Ngay lúc Bùi Tuấn suy tư, tiếng gõ cửa bên ngoài làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh.

Không phải chuông cửa mà là gõ cửa.

Bùi Tuấn ngây ra, rồi như nghĩ tới gì đó mà lao ra.

Cánh cửa hé mở, ngoài kia Hương đang nhún chân chờ đợi.

Anh nhìn cô sững sờ, cô nhìn anh dịu nhàng nhoẻn cười.

“Con ngủ chưa?” Hương hạ thấp giọng hỏi.

“Rồi.”

Hương nhìn vào trong nhà, thấy ánh sáng từ tivi hắt ra, cô liền dùng ánh mắt kì quái nhìn chồng mình: “Em mới đi có một hôm, anh vậy mà không nhịn được sao?”

Bùi Tuấn mất mấy giây mới hiểu ý cô, liền bảo: “Không phải...”

Tuy nhiên, chẳng chờ anh nói hết, Hương kéo vali vào nhà. Cô nhìn tivi đang phát đoạn ghi hình ngày cưới, liền bỏ vali lại, ngồi xuống ghế sofa.

Bùi Tuấn kéo vali sang một góc, rồi anh cũng ngồi xuống ghế cùng cô.

Hai con người xa cách, gặp nhau không có những cái ôm thắm thiết, không có những câu yêu thương. Cả hai chỉ lặng im bên nhau, ngồi đó nhớ lại từng ký ức mà cả hai cứ ngỡ đã từng quen.

Bất chợt, Hương nghiêng đầu dựa vào vai Bùi Tuấn. Bùi Tuấn tần ngần phút chốc trước khi khoác tay lên vai cô, kéo cô vào lòng mình.

Lại một hồi lâu trôi qua, Hương bỗng hỏi: “Anh nợ Hoắc Vân bao nhiêu tiền? Tiền nợ đền bù, còn lại bao nhiêu?”

Bùi Tuấn cứng lại như hóa đá, trong lòng thầm mắng tên bạn tốt dám nhiều chuyện.

“Anh đừng có giấu em, mai thống kê lại hết rồi hai vợ chồng cùng nhau trả. Anh đừng có gánh một mình nữa, em không còn là cô gái yếu đuối chỉ muốn trốn tránh trên sân thượng nhiều năm trước nữa đâu.”

Bùi Tuấn lần nữa lặng thinh, cứ như đứa trẻ bị phanh phui tất cả bí mật mà trở nên lúng túng.

Hương thấy anh như vậy thật dễ thương, cô ngước đầu lên hôn lên má anh chụt một cái.

Bùi Tuấn quay đầu qua kinh ngạc, từ khi lấy nhau đến nay cô chưa từng chủ động hôn anh như thế.

Trong sự kinh ngạc của anh, Hương lại nghiêng đầu hôn vào môi anh.

Nụ hôn ban đầu nhợt nhạt dần trở nên cuồng nhiệt, hai người quấn quýt, đầu lưỡi chạm nhau, trao cho nhau những ham muốn dại khờ.

Từng lớp vải cởi ra, rất nhanh hai con người thỏa thân đối diện với khao khát nguyên thủy nhất. Hai bờ môi vẫn không tách rời, từng cái vuốt ve, mân mê thắp lên ngọn lửa du͙© vọиɠ trong đêm tối vô vàn.

Bỗng Hương đẩy nhẹ Bùi Tuấn, Bùi Tuấn khó hiểu: “Sao thế?”

Hương không trả lời, cô chầm chậm sờ vào vết sẹo trên ngực anh, rồi đẩy anh ngã ra ghế sofa.

Trái tim là một vật chứa, không ngừng tích lũy, từng chút một về anh. Tuy anh chưa bao giờ nói ra, nhưng nỗi nhớ luôn đong đầy trong em!

Cô trèo lên người anh, hôn anh, cùng anh hòa với nhau làm thành một thể.

Trong tiếng rên khe khẽ, Hương nhớ tới lần đầu cô và Trần Minh gặp nhau.

Khi ấy Trần Minh nói cô và anh ta cùng một loại, bây giờ nghĩ lại thật không sai.

Hai người họ đều là những con người ích kỷ. Trần Minh ích kỷ từ bỏ tất cả đi theo nghệ thuật. Cô cũng ích kỷ từ bỏ tất cả, kiên định với lựa chọn của mình.

Bùi Tuấn tuy không phải người đàn ông tốt. Anh cũng không phải người chồng tốt. Nhưng anh là người cô đã chọn.

Dù cho tương lại cả hai vẫn còn dài, dù cho cả hai sẽ gặp thêm rất nhiều trắc trở. Rồi cô và anh sẽ cãi nhau, sẽ giận hờn vì những lý do nhỏ nhặt.

Nhưng cô đã lựa chọn cùng anh đi đến cuối cuộc đời. Và sẽ mãi như thế.

Không hẹn kiếp sau, không hẹn trăm năm, chỉ hẹn kiếp này bên anh một đời không hối hận.

Kiếp này cô bên anh không hối hận!

Và bóng đêm còn đó, nhưng chỉ cần hai người bên nhau bình minh rồi nhất định sẽ đến.

Hết.