Chương 52

Hoắc Vân đơ ra, không trả lời được thì đã nghe Cẩm Nhi tiếp tục nói: “Anh có hiểu tại sao tôi không chọn anh mà chọn anh ấy hay không?”

Lại một lần nữa Hoắc Vân không thể trả lời câu hỏi của cô.

“Anh từng nói yêu tôi, nhưng tôi không thể cảm nhận được tình yêu của anh. Nhưng ở bên anh ấy lại khác. Những gì tôi mong mỏi không phải là tiền hay dính nhau như sam, tôi chỉ cần một người có thể cho tôi cảm giác an toàn.”

“Anh có thể...”

“Anh không thể! Tôi đã cho anh rất nhiều cơ hội, nhưng anh đã đẩy tôi đến bên người khác. Tôi vì anh mà cùng anh ấy cãi nhau không biết bao nhiêu trận, giờ nghĩ lại thật không đáng...”

“...Cái gọi là tình yêu của anh làm cho tôi dị ứng... Anh có nhớ trước kia không? Trước kia tôi bị ốm, nhắn tin cho anh thì anh chuyển khoản tiền cho tôi, rồi bảo tôi đi đến bệnh viện khám. Anh sợ tôi bị bệnh đến thế à, sợ tôi lây cho anh chắc...”

“Khi đó anh đang có sô diễn, không thể đến...”

Mặc kệ Hoắc Vân có giải thích, Cẩm Nhi vẫn từ tốn lẩm nhẩm: “Đó chẳng phải lần một lần hai, tôi phát ớn cái anh gọi là yêu tôi. Anh thật yêu tôi sao? Anh thật sự yêu tôi nhiều như những gì anh đã nói sao?”

Hoắc Vân trầm mặc thật lâu, sau đó hỏi: “Em còn chút tình cảm nào với anh không? Dù chỉ một chút thôi cũng được.”

“Người tôi yêu đã chết rồi.”

...

Chiều hôm đó Hương ngủ trong phòng Cẩm Nhi, ngủ đến tối nhưng vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.

Lúc cô tỉnh dậy đã là chín giờ tối. Khi đi ra phòng khách, Hương thấy Hoắc Vân và Cẩm Nhi vẫn đang ngồi trên ghế sô pha, đồ ăn nhanh trước mặt đã được mở nhưng dường như hai người họ vẫn chưa hề động đến.

Dù là ba người đều từng là bạn thân với nhau, nhưng tất cả đều im lặng. Bầu không khí chán nản này cứ như chiếm trọn lấy thế giới của ba người.

Hương nhìn điện thoại của mình, ba cuộc gọi nhỡ đều là của Bùi Tuấn. Cô trả lời thì Bùi Tuấn hỏi cô khi nào cô sẽ về nhà, và con trai cô đã kêu gọi mẹ ầm ỉ.

Thời khắc này cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, muốn buông thả bản thân một lần, không quan tâm đến bất cứ điều gì hay bất cứ ai, chỉ muốn uống một chút rượu.

Hương nói ra tâm trạng của mình, Cẩm Nhi cũng muốn uống nên Hoắc Vân dẫn hai nữ nhân tới nơi âm nhạc lớn và đám đông khổng lồ.

Ba người bắt đầu uống rượu. Không nói một lời, không nâng cốc, chỉ uống một mình riêng phần mỗi người.

Hương đã rất lâu chưa uống kể từ ngày tốt nghiệp, chỉ một lần ngoại lệ khi ở bên Trần Minh, và hôm nay cô muốn mở ra một ngoại lệ khác.

Sau đó Cẩm Nhi đi đến sàn nhảy và nhảy, Hoắc Vân luôn bảo vệ Cẩm Nhi vì sợ cô ấy bị người khác lợi dụng sờ mó.

Hương giống như một đứa trẻ lại bị bỏ rơi, ngồi uống rượu từ đầu đến cuối.

Nhìn dáng người duyên dáng và cách trang điểm tinh xảo của Cẩm Nhi, cô cảm thấy mình không còn có thể chiếm được tình cảm của bất cứ người đàn ông nào nữa.

Sau khi sinh con, vóc dáng của cô bắt đầu tăng lên và cân nặng của cô sẽ không bao giờ trở lại được như trước kia.

Cứ như thế, sau ba chai bia, Hương đã say khướt. Mặt cô đỏ bừng và toàn thân nóng rang lên, nhưng cô không muốn dừng lại.

Cô hiện tại muốn khóc nhưng không thể. Tâm trí cô hỗn loạn.

Sau khi Hoắc Vân và Cẩm Nhi trở về chỗ ngồi thì phát hiện Hương đã uống thêm một chai bia nữa, và cô đã chẳng thể nhấc nổi mí mắt.

Thấy thế, Hoắc Vân đã gọi điện cho Bùi Tuấn và nhờ anh đưa cô về nhà.

Không lâu sau, Bùi Tuấn đến. Lúc này Hương bắt đầu nôn mửa, nằm trên thùng rác nôn đến tối trời, rồi cô bắt đầu mất dần ý thức.

Bùi Tuấn bế Hương ra khỏi quán bar lên xe sau đó lái đi. Hoắc Vân và Cẩm Nhi thì đi theo sau họ, nhìn bọn họ rời khỏi đây.

Khi xe Bùi Tuấn lăn bánh, cả hai còn lại đứng sững chẳng nói với nhau một lời.

Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là anh không thể nói yêu em khi đứng trước mặt em, mà là anh không thể nói gì khi đứng trước em.

Bởi vì lời nói nào cũng là thừa thãi.

Cẩm Nhi bắt đầu loạng choạng, Hoắc Vân cũng im lặng đi theo. Hai người một trước một sau.

Không biết bao lâu, Cẩm Nhi đột nhiên dừng bước, quay người . Cô hơi say, mắt có chút mờ. Cô không cười cũng không khóc, chỉ bình tĩnh nói: “Cõng em đi, em không đi được nữa.”

Hoắc Vân giật mình, mất một lát mới đáp: "Được."

Cứ như vậy, Hoắc Vân đi tới trước mặt Cẩm Nhi, cúi người xuống. Cẩm Nhi tựa vào vai Hoắc Vân, khép hờ mắt.

Người đàn ông này yêu cô, nhưng cô sẽ không bao giờ yêu lại anh ta được. Vì trái tim của cô đã thuộc về người khác.

Kỳ thật, cô từng yêu anh, nhưng nó là đã từng, và chỉ là đã từng...

Nghĩ tới đây, trong lòng Cẩm Nhi có chút đau xót, cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Hãy để cô ích kỷ một lần đi, hãy để cô dựa vào hơi ấm của anh một lần này nữa đi.

Một lần duy nhất này thôi.