Hương sợ hãi, cô hối hận nhưng không thể làm gì thay đổi được. Chỉ có đối tốt với chị gái nhiều nhất có thể.
Tuy nhiên số trời đối với chị cô quá khắc nghiệt, không bao lâu chị ấy phát hiện bị bệnh máu trắng. Không có tủy thích hợp, chẳng bao lâu chị ấy đã qua đời.
Sự đau khổ của chị cô trong thời gian chữa bệnh càng làm trái tim Hương quặn thắt, cô đau đớn và hoàn toàn suy sụp khi chị ấy ra đi mãi mãi.
Một cô gái nhỏ đã sống trong hối hận và dằn vặt. Cô gái đó đã đi lên sân thượng, muốn kết thúc nỗi lòng đau đớn của mình.
Thế nhưng khi đó, một người đã xuất hiện ngăn cô gái ấy lại.
Người con trai này là học trò của cha cô, cũng là bạn từng cùng với chị cô đánh đàn hòa tấu, cả hai rất ăn ý.
Anh ấy nói với cô gái nhỏ là chị cô trước nay không thích đánh đàn, ngặt nỗi không thể nói ra, không thể chia sẻ nỗi niềm với ai.
Và cái ngày chị cô ấy biết bản thân không thể gãi những cái phím vô vị kia nữa, chị ấy đã rất vui.
Sau đó, người con trai mốc ngoéo với cô gái nhỏ, bắt cô gái hứa dù tương lai có gặp bất cứ chuyện gì cũng phải cố gắng vượt qua, không được làm điều ngu xuẩn. Còn anh sẽ luôn ở bên cô gái, bảo vệ cô.
Hai đứa trẻ dưới ánh chiều tà đã trao cho nhau những lời hứa hẹn. Tuy nhiên lời hứa của con nít ai có thể tin được.
Người con trai hứa sẽ luôn bảo vệ cô, không lâu sau đã rời đi, cùng gia đình chuyển đi nơi khác.
Chỉ có cô gái vẫn luôn nhớ lời hứa kia mà vượt qua mọi trở ngại, càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn đến tận hôm nay. Dù cho thâm tâm cô vẫn yếu đuối và bất lực như trước.
Trong tan lễ, Cẩm Nhi tựa vào vai Hương mà òa khóc.
Cẩm Nhi vốn tưởng rằng sau khi ly hôn sẽ hoàn toàn quên đi Thành Lâm, nhưng khi biết anh đã vì cô làm nhiều như vậy, cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Cuối cùng, có lẽ Thành Lâm mới là người đàn ông yêu cô nhất trong đời này.
Mặc khác, tâm trạng của Hương cũng rất phức tạp. Cô chưa từng gặp người đàn ông nào có tình yêu như Thành Lâm, anh đã yêu Cẩm Nhi đến từng hơi thở.
Ở bên nhau nhiều năm như vậy, Cẩm Nhi nhất định có tình cảm với Thành Lâm. Hay nói cách khác, cho dù xuất phát điểm ban đầu là gì đi nữa thì theo thời gian lắng đọng, tình cảm của cả hai sẽ càng trở nên chân thật.
Về phần mình, mỗi lần nhìn thấy Bùi Tuấn, điều duy nhất cô nghĩ đến là trái tim mình đã chết.
Cô đã mệt mỏi khi phải thuyết phục Bùi Tuấn không chơi game, thậm chí còn cảm thấy mệt mỏi khi nói chuyện với anh ta.
Trong mắt cô, những người đàn ông không có tinh thần trách nhiệm sẽ ngày càng bị cô coi thường.
Cô không ngờ cuộc hôn nhân của mình đã đi đến giai đoạn ngõ cụt như vậy.
Hoắc Vân gọi điện cho Hương để hỏi về Cẩm Nhi, bởi vì Cẩm Nhi vẫn từ chối trả lời điện thoại của cậu ta.
Hương nói với Hoắc Vân về cái chết của Thành Lâm. Không ngờ rằng ngày hôm sau Hoắc Vân đã quay trở lại thành phố Y.
Hai người gặp nhau trong một quán cà phê, sau khi nói chuyện, Hoắc Vân nói với Hương rằng nếu Cẩm Nhi chấp nhận anh lần này, anh có thể từ bỏ công việc hiện tại và rời khỏi làng giải trí.
Hương nghe vậy, sốc đến phát điên: “Hoắc Vân, cậu điên à?”
“Nếu điên có thể chiếm được tình yêu của em ấy, tôi nguyện ý điên cuồng.” Ánh mắt Hoắc Vân rất kiên định.
Hương biết người đàn ông này đã chìm vào vũng bùn, và đang hấp hối trong vô vọng.
Cậu ta dành cả cuộc đời chỉ vì một tình yêu. Từ bỏ sự nghiệp người mẫu và diễn viên tuyệt vời, chỉ để trở thành một người đàn ông bình thường, để được bảo vệ người anh yêu thương.
Liệu Hoắc Vấn có thể gọi là vĩ đại, hay đơn giản chỉ là một kẻ ngốc nghếch, ngu muội trong tình yêu?
Hương khóc thầm trong lòng.
Tại sao cuộc sống luôn đau khổ và mệt mỏi như vậy?
Sống có lẽ là một kiểu tra tấn. Vì vậy, cô mủi lòng.
Hương xuất hiện tại khách sạn của chồng Vũ Sương cùng Hoắc Vân.
Tuy nhiên vừa nhìn thấy Hoắc Vân, Cẩm Nhi lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó quay lại với đôi mắt chết chóc nhìn vào cô chị bên cạnh.
"Cẩm Nhi, là tôi quấy rầy Hương, bắt cô ấy đưa tôi đến đây. Đừng trách cô ấy. Lâu rồi em không trả lời điện thoại, tôi lo lắng cho em lắm." Hoắc Vân run giọng nói.
Cẩm Nhi trực tiếp đi vào phòng không nói một lời. Hương và Hoắc Vân theo sau.
“Hai người nói chuyện đi, tôi vào phòng ngủ, đánh một giấc đây.” Hương không nói gì mà đi thẳng vào phòng ngủ.
Lòng cô rất mệt mỏi và kiệt sức, cô cần được nghỉ ngơi.
Ngoài kia, Cẩm Nhi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Hoắc Vân đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
"Anh biết lúc này nói có lẽ không thích hợp, nhưng điều anh muốn nói với em là anh có thể và sẵn sàng ở bên cạnh em bất cứ lúc nào. Nếu em muốn em ở lại bên anh, anh lúc nào cũng có thể rời khỏi làng giải trí. Anh muốn cùng em sống cuộc sống bình thường."
Hoắc Vân vẫn nhìn Cẩm Nhi, nhưng cô vẫn vùi đầu nhìn vào giữa hai chân bàn phía trước mà lẳng lặng ngồi yên.
Cẩm Nhi không hề ngẩng đầu lên. Một lúc lâu sau, Hoắc Vân mới đưa tay phải ra ôm Cẩm Nhi từ phía sau. Cẩm Nhi cũng không từ chối.
"Muốn khóc thì cứ khóc, như vậy em sẽ dễ chịu hơn." Hoắc Vân nhẹ giọng nói.
“Anh nghĩ mình như vậy là cao thượng lắm sao?” Cẩm Nhi bỗng hỏi.