Lúc Trần Minh từ phòng tắm đi ra, anh chỉ quấn chiếc khăn tắm màu trắng của ai kia, người còn ngơ ngác ngồi trên ghế sofa.
Hương nhìn thấy thân hình của Trần Minh, nhìn cơ ngực trần của anh mà nuốt nước bọt.
Dù Trần Minh không phải là loại đàn ông cơ bắp, nhưng anh vẫn có cơ bụng 6 múi, bất quá gầy đi rất nhiều. Cộng thêm mái tóc ướt toát lên vẻ gợi cảm quyến rũ, càng làm cho ai đó trên ghế không khỏi ngứa ngáy trong lòng.
"Máy sấy tóc ở đâu?" Trần Minh hỏi cô.
"Trong... phòng của em, em đi lấy..."
Hương đứng dậy, đi vào phòng lấy máy sấy tóc, nhưng vì ánh mắt lại luôn dán chặt vào thân hình gợi cảm của Trần Minh mà cô đập mạnh đầu gối vào chân bàn khiến cô ‘a’ lên trong đau nhức.
"Sao vậy?" Trần Minh nhanh chóng đi đến bên cạnh đỡ Hương dậy.
“Em bị va vào đầu gối, đau quá.” Hương có chút khó khăn nói.
"Sao em lại bất cẩn đến thế?" Trần Minh trách móc nói: "Em ngồi xuống đi. Máy sấy để để ở đâu, để anh tự đi lấy?"
Hương lười đi lại, đầu gối có chút sưng đỏ bèn bảo: “Nó ở trước bàn trang điểm, đi vào sẽ thấy.”
Trần Minh trực tiếp mở cửa đi vào phòng ngủ của cô, anh lấy máy sấy tóc rồi đi ra, đi đến góc phòng khách sấy tóc.
Bên kia, Hương ngồi một lát đã đỡ đau chân hơn nhiều, thế là cô đi vào phòng tắm, lấy quần áo của Trần Minh ra ban công giặt.
Chỉ có áo sơ mi và quần jean, may mắn thay không có đồ lót. - Hương thầm nghĩ.
Vì cô và Bùi Tuấn sống cùng nhau nên cô thường xuyên giặt quần áo cho anh ta, không ngờ lần này cô lại giặt quần áo cho người đàn ông khác ở trong căn hộ này.
Sau khi Hương phơi quần áo, trở lại phòng khách, Trần Minh đang ở trong phòng khách xem tivi. Đó là một chương trình về động vật.
Có vẻ như anh thường xem loại chương trình này. Lần trước ở khách sạn, anh cũng đã xem một chương trình về động vật như vậy.
Bỗng, điện thoại của Hương vang lên, khi cô nhìn vào màn hình thì thấy số của bạn học cũ Hoắc Vân.
"Hương, cậu không định cho Bùi Tuấn thêm cơ hội à?"
"Từng bàn về anh ta nữa, mà bây giờ cậu đang ở đâu?"
Hương cao giọng, không muốn Hoắc Vân biết mình đã khóc. Nhưng cô vẫn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, không muốn tránh mặt Trần Minh.
"Tôi ở thành phố S! Tôi thấy rằng anh ta vẫn còn rất yêu cậu, khi tôi ăn tối cùng với hai người lần trước không phải rất tốt sao, đùng cái lại chia tay?"
"Anh ấy quá trẻ con, tôi rất mệt mỏi. Khi nào cậu mới quay lại?" Hương không muốn thảo luận về vấn đề Bùi Tuấn.
Cô thật không hiểu, sao Hoắc Vân lại bênh cho Bùi Tuấn như thế chứ? Ai mới là bạn của anh ta đây?
"Trở về làm cái gì? Cẩm Nhi đã có người khác, trở về càng cô đơn hơn.” Hoắc Vân đột nhiên thở dài.
Lúc này, Cẩm Nhi và Thành Lâm đã bắt đầu nói đến chuyện kết hôn. Họ đang hẹn hò, tận hưởng tình yêu trong sáng và đáng quý nhất trong cuộc đời.
Sự chăm sóc tỉ mỉ của Thành Lâm khiến Cẩm Nhi, người mồ côi từ nhỏ rung động.
Hoắc Vân đã không còn cơ hội lại gần, chỉ có thể thỉnh thoảng từ xa chào hỏi người con gái ấy. Tất nhiên, anh vẫn gửi quà cho cô vào mỗi dịp nghỉ lễ. Dù cho Cẩm Vân luôn từ chối chúng.
"Tìm mục tiêu tiếp theo của cậu đi, trong vòng tròn có rất nhiều mỹ nhân, cơ hội của cậu có rất nhiều mà." Hương an ủi anh ta.
Hoắc Vân cùng Hương trò chuyện một lúc, sau đó cúp điện thoại. Rồi cô phát hiện ra rằng kể từ khi cô và Bùi Tuấn bắt đầu hẹn hò, cô ngày càng có ít bạn khác giới hơn.
Thỉnh thoảng chỉ có một số bạn nam có thể gọi điện và tỏ ra quan tâm như Hoắc Vân.
Một người đàn ông tốt sẽ khiến phụ nữ của họ trở nên chói mắt hơn, nhưng số người đàn ông sẽ khiến phụ nữ của họ càng lụi tàn.
Cô tự cười giễu chính mình.
Sau khi Hương cúp điện thoại của Hoắc Vân, cô vào bếp gọt vỏ một quả táo, sau đó cắt thành từng miếng đặt trước mặt Trần Minh.
Trần Minh lười biếng nói: "Cám ơn."
Hương mặc dù biết Trần Minh mặc qυầи ɭóŧ, nhưng anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thỉnh thoảng vẫn không nhịn được lén nhìn trộm.
“Muốn xem tivi không?” Bất chợt Trần Minh hỏi cô.
"Cứ xem bất cứ điều gì anh muốn đi, em không có chương trình đặc biệt gì muốn coi cả."
"Vậy em thường xem gì?"
Hương nói ra kênh mình ưa thích, Trần Minh nghe liền chuyển kênh cho cô.
Khi này trên kênh truyền hình đang chiếu bộ phim kể về câu chuyện của một người đàn ông ba mươi tuổi, người làm sáu công việc một tháng để tặng cho vị hôn thê của anh một chiếc nhẫn kim cương khi họ kết hôn.
Anh ta chỉ ngủ 3 đến 4 tiếng mỗi ngày trong nửa năm. Cuối cùng, anh đột ngột qua đời vì kiệt sức một ngày trước đám cưới.
Hương vừa xem vừa khóc không cầm được nước mắt.
Trần Minh bị cô khóc có chút kinh ngạc: "Sao vậy?"