Trần Minh lật qua hai bức ảnh phía sau, đều là mẫu thiết kế váy Hương phác thảo trước đó.
"Vốn dĩ anh muốn may bộ váy cưới màu đen này làm quà cho em, nhưng chúng ta gặp nhau sớm nên anh sẽ cho em xem trước. Em sẽ không phiền chứ?"
"Không, nhưng ông chủ, sao anh lại muốn tặng quà cho em?” Hương vẫn còn ngơ ngác, giống như học sinh đang hỏi một câu hỏi khó hiểu vậy, rồi cô bỗng e thẹn: “Sẽ không vì...”
"Không phải... anh không biết, hoặc là anh vẫn chưa tìm ra nguyên nhân." Trần Minh vội vã giải thích.
"Cái này... được rồi, cảm ơn boss. Nhưng váy cưới màu đen vô dụng, sẽ không có người mặc chúng."
"Đó là điều anh đã nghĩ khi rời thành phố Y ngày hôm đó, nên mới làm như vậy. Có lẽ mùa tới công ty có thể chụp một số ảnh bìa với những bộ váy cưới này. Tất nhiên, tên người thiết kế phải là tên của em. Em có đồng ý không?"
"Tại sao?" Hương lại hỏi.
"Không có nhiều lý do đâu." Trần Minh có chút không hiểu tại sao Hương lại muốn có nhiều lý do đến thế, rồi anh sực nhớ mà hỏi cô: "Em có muốn khoản phí thiết kế này không?"
"Boss, anh làm em bất ngờ quá, luôn có cảm giác không chân thực. Em cũng không dám đòi bất kỳ chi phí thiết kế nào, em chỉ sợ làm lãng phí vật liệu của anh thôi, mỗi chiếc váy cưới hẳn là mấy chục thước vải phải không? "
"Ừ, nhân viên nói đã dùng ba mươi ba mét lụa và satin." Trần Minh nghiêm túc đáp.
“Lúc đó em vẽ rất tùy hứng, không ngờ anh lại nghiêm túc.”
"Không tốt à?"
"Không... cũng không... Ôi, ý em không phải vậy, ý em là..."
Hương cảm thấy mình diễn đạt không chuẩn xác nên chỉ đành im lặng. Cô cúi đầu uống một ngụm nước, sau đó lén nhìn biểu cảm của Trần Minh.
Trần Minh vẫn luôn một loại vẻ mặt lạnh lùng, lông mày rậm môi mọng, dưới hàng lông mi dài là đôi mắt sáng có chút gợi cảm.
Sau một lúc, Hương đột nhiên chân thành nói với người ngồi đối diện: “Boss, lần này gặp mặt em cảm thấy anh thân thiện hơn rất nhiều, bởi vì anh có thể cười.”
“Thật sao?” Vẻ mặt Trần Minh vẫn lạnh lùng nhưng lại có chút dịu dàng.
“Anh đang yêu à?”
Trần Minh quay đầu về phía cửa sổ vừa nói: "Anh sẽ không trả lời những câu hỏi riêng tư." .
Lúc này tâm tình Hương không tốt, thì ra khoảng cách giữa hai người vẫn là khoảng cách giữa mặt trời và mặt trăng như cũ.
Cô rõ ràng cảm thấy Trần Minh không thích cô hỏi những câu như vậy, hai người chỉ là bạn bè xã giao, không phải là bạn bè thật sự, càng không nói gì đến tình cảm yêu đương ngoài lề.
“Lát nữa anh dẫn em đi hát karaoke nhé?” Trần Minh cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng nên đưa ra đề nghị.
Hương im lặng một lát, cô có chút sợ hãi.
Cô đã từng hát đến mức khóc trước mặt anh, và cô không muốn hát cho đến khi có thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Ít nhất cô không muốn khóc trước mặt người đàn ông này.
Nghĩ thế, giọng Hương thấp xuống: “Em có thể không đi được không?”
Giọng cô thấp đến mức Trần Minh nghe không rõ, nên hỏi lại: "Em nói gì cơ?"
"Em chỉ không muốn hát."
Đó là một lời bào chữa tệ hại, nhưng Hương còn có thể nói gì nữa đây?
"Nhưng anh thích nghe em hát." Trần Minh lại bày ra thái độ độc đoán của anh ta.
Và rồi Hương không ngờ Trần Minh lại chở cô trên chiếc xe thuộc phiên bản giới hạn đến thẳng đến khách sạn năm sao, nơi anh đang ở.
Sau khi xuống xe, Trần Minh ném chìa khóa xe cho người gác cửa, rồi sải bước vào đại sảnh.
Tuy nhiên, Hương sau khi xuống xe vẫn đứng nguyên tại chỗ, không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Hương, lại đây." Trần Minh quay người lại hô.
Hương vô cùng bối rối, nhưng vẫn nối gót theo Trần Minh đi vào.
Khách sạn này mang phong cách tương đối cổ điển, với các tác phẩm chạm khắc bằng gỗ và hoa cỏ tự nhiên ở khắp mọi nơi.
Trần Minh đi thẳng đến thang máy và nhấn nút lên. Hương đi theo phía sau, còn chưa kịp hỏi câu ‘sao anh dẫn em đến đây’, thì thang máy đã mở ra.
Trần Minh bước vào, Hương sửng sốt trong giây lát trước khi nghe thấy anh ấy hét lên: "Vào đi!"
Sau đó anh đưa tay kéo Hương.Hương theo đà ngây ngốc bị kéo vào thang máy.
"Biểu cảm của em lúc này thật dễ làm cho người khác hiểu lầm đấy." Trần Minh đột nhiên nói.
“Cái gì?” Hương không hiểu ý của anh.
Trần Minh cười bảo: "Tầng mươi hai là nơi khách sạn hát karaoke."
"A? Vậy à..."
Hương cuối cùng cũng hiểu ra và tỏ ra khinh thường bản thân đối với một số điều thoáng qua trong đầu.
Cô còn chuẩn bị tâm lý...
Đúng là xấu hổ chết đi mất!
Sau khi ra khỏi thang máy, Trần Minh dẫn Hương đi một vòng trên hành lang.
Trong hành lang có bày những bình hoa trang trí với các hình chạm khắc khác nhau, và một số tác phẩm nghệ thuật cổ kính.
Ở đây Hương mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc vọng tới, cô chậm rãi đến gần, tiếng hát dần dần rõ ràng hơn.