Chương 19
Trời trong xanh không một gợn mây, trăm hoa đua sắc trên thảm cỏ xanh mượt mà, ngẫu nhiên có một vài cánh chuồn chuồn chao qua mặt hồ. Thi thoảng có cơn gió nhẹ thổi làm mặt hồ gợn sóng. Sa trướng mỏng manh trắng thuần bao quanh lương đình theo đó mà lay động, bên trong phát ra tiếng hát thanh thanh say mê lòng người, nhưng lại ẩn dật một nỗi ưu thương.
Một cơn gió dạt qua hé mở một góc sa trướng, một nam tử thân vận tố y nghiêng người nằm trên ghế hai mắt nhắm hờ. Còn có một nam đồng tám tuổi thân vận cẩm y ngồi đối diện với nam tử, bên môi câu lên một vòng cung, chuyên tâm gảy đàn mà hát.
Nước mắt của ngươi
Mang theo bao vết thương
Ánh trắng khuyết ảm đạm
Nối tới quá khứ
Sau đêm dài sẽ có sương đọng
Ai đó tuyệt vọng đứng trên lâu cao lạnh giá
Mưa từng hạt khẽ rơi
Song cửa đỏ thắm
Cuộc đời ta đều bị gió thổi bay
Mộng ở phương xa
Hóa thành một sợi chỉ
Hình bóng ngươi phiêu tán trong gió
Hoa cúc tàn nhiễm đầy sương
Nụ cười của ngươi đã biến mất
Hoa rơi người lạc
Lòng ta tĩnh xuống
Gió phương Bắc thổi tới
Bóng ngươi lúc nửa đêm kéo dài trên mặt đất
Chỉ lưu lại một mình ta bên mặt hồ
Hoa đã bay đi
Rơi xuống thật nhiều
Cuộc đời héo tàn
Vận mệnh bất kham
Ưu sầu vượt sông để tìm nửa còn lại
Sợ rằng ngươi không chịu nổi
Tìm ngươi khắp giang sơn
Tiếng vó ngựa cuồng loạn
Ta một thân nhung trang gào thét bể dâu
Ngày dài thật dài
Ngươi nhẹ giọng oán giận than một đêm
Hoa cúc tàn nhiễm đầy sương
Nụ cười của ngươi đã biến mất
Hoa rơi người lạc
Lòng ta tĩnh xuống
Gió phương Bắc thổi tới
Bóng ngươi lúc nửa đêm kéo dài trên mặt đất
Chỉ lưu lại một mình ta bên mặt hồ
Hoa cúc tàn nhiễm đầy sương
Nụ cười của ngươi đã biến mất
Hoa rơi người lạc
Lòng ta tĩnh xuống
Gió phương Bắc thổi tới
Bóng ngươi lúc nửa đêm kéo dài trên mặt đất
Chỉ lưu lại một mình ta bên mặt hồ
(Theo Gà tìm tìm thấy thì đây hình như là bài 菊花台 (Chrysanthemum Bed) – 周杰伦/ Jay Chou)
Khúc hát hoàn, nam đồng vẫn mỉm cười như lúc trước nhìn về tố y nam tử.
Mi mắt nam tử hơi rung động song vẫn nhắm mắt nguyên như ban đầu, chỉ nhẹ nói: “Lại đây.”
Vừa nghe nam tử nói vậy, nam đồng ngoan ngoãn nghe theo, đứng dậy đi tới bên ghế chỗ nam tử đang nằm.Namtử vươn tay ôm lấy eo của nam đồng, phượng nhãn hé mở hữu thần.
Chỉ một ánh mắt đó của nam tử cũng có thể khiến cho chúng sinh phải ngả nghiêng. Cánh môi hồng hồng nhẹ điểm lên trán nam đồng.
“Dạ nhi không thích hợp với khúc hát bi thương đó, lần sau không được phép hát lại.”
Thất Dạ ôm lấy cổ Lãnh Dực Lăng, thân thân mật mật cọ đầu vào cằm y.
“Vâng, Dạ nhi nghe lời phụ thân.”
Gió mát hiu hiu thổi giữa ngày hè, trong vòng tay vững chắc vỗ về của Lãnh Dực Lăng, chẳng mấy chốc Thất Dạ liền tiến mộng đẹp. Trong mộng, Thất Dạ mơ thấy phụ thân thân ái của hắn, khiến đôi môi hắn khẽ vẽ ra một nụ cười mãn nguyện.
Lãnh Dực Lăng nhìn thấy nụ cười của Thất Dạ, trong lòng thầm nghĩ không biết hắn mộng thấy cái gì mà cười ngọt ngào đến như vậy.
Ánh nắng dần dà chạy về phía Tây, phía chân trời lúc này đã là một thứ ánh sáng hoa mỹ của buổi ráng chiều, thời tiết cũng không còn nóng bức nữa.
Thượng Quan Tử Duyệt dìu Hoa Tình từ từ đi vào lương đình. Bọn họ không hồ nháo nhảy tới như trước kia nữa, nguyên nhân là….. chỉ cần nhìn cái bụng tròn tròn của Hoa Tình là đủ hiểu.
Hôm nay hai người họ tìm đến Lãnh Dực Lăng không chỉ vì muốn kiểm tra sức khỏe định kỳ như thế nào mà chính là vì Lãnh Dực Lăng lúc trước có nói thai nhi được bảy tháng sẽ biết được là nam hài hay nữ nhi. Bọn họ không quan trọng nam hay nữ, bọn họ chỉ là tò mò muốn biết sớm một chút mà thôi, đó cũng chính là tâm lý chung của bậc phụ mẫu.
Sa trướng một lần nữa được nhấc lên, Hoàng Phủ Bình Hạo tiến vào hướng mấy người bên trong gật đầu chào hỏi. Hắn trừ lẳng lẳng uống trà ra thì đại đa số thời điểm đều nhìn Lãnh Dực Lăng, ngẫu nhiên cũng liếc mắt nhìn Thất Dạ đang nằm ngủ trên đùi y. Thoáng qua rất nhanh, trong mắt hắn hiện lên sự chán ghét. Cũng vì hai người kia đang đắm chìm trong sự hạnh phúc của thai nhi cùng một người chuyên tâm bắt mạch nên không ai chú ý tới hắn.
Lãnh Dực Lăng rút tay lại, nói: “Là nam hài.”
“Ai nha, người ta muốn sinh một nữ nhi làm thê tử cho Tiểu Dạ Dạ cơ, thực đáng tiếc nha.” Hoa Tình có chút tiếc nuối nói.
Lãnh Dực Lăng nhìn chằm chằm Hoa Tình, trong mắt hiện lên một tia hàn ý.
Hoa Tình cười thầm,
nếu thật sự như vậy chỉ e rằng tính mạng đứa nhỏ trong bụng không toàn mất.
Đưa cho Thượng Quan Tử Duyệt một lọ dược, Lãnh Dực Lăng dặn dò: “Thai nhi hiện giờ rất khỏe, nhưng cơ thể Hoa Tình hư nhược, gần đây có thể cảm thấy rất mệt, ngươi nhớ cho nàng uống dược đúng giờ, thỉnh thoảng nên đi lại, đừng chỉ có ngồi một chỗ, như vậy đối với thai nhi không tốt.”
Thượng Quan Tử Duyệt thu dược, ‘thuận tay’ nhéo nhéo một bên má của Thất Dạ.
“Tiểu Dạ Dạ, cho dù thúc thúc có tiểu hài tử nhưng thúc thúc sẽ luôn đối tốt với con. Tuy rằng Hoa cô cô không thể sinh thê tử cho con, nhưng sẽ sinh cho con một tiểu đệ đệ tốt, ha ha~!!”
Thấy Lãnh Dực Lăng phát hỏa tiễn, Thượng Quan Tử Duyệt thức thời kéo Hoa Tình chuồn êm.
Hừ, hai tên đáng ghét, cẩn thận sau này ta không cho các ngươi dược tốt nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Lãnh Dực Lăng, tâm can Hoàng Phủ Bình Hạo lại sầu khổ vạn phần.
“Bình Hạo, làm sao vậy?” Lãnh Dực Lăng khó hiểu nhìn Hoàng Phủ Bình Hạo.
Hoàng Phủ Bình Hạo muốn nói lại không muốn, cuối cùng cũng ráng chuyển lại ý: “Lăng, hắn là con ngươi.”
Lãnh Dực Lăng vén một sợi tóc vừa mới bị gió thổi loạn của Thất Dạ ra sau vành tai, giống như không để ý.
“Thế thì sao, thế tục thanh quy đối với ta mà nói chẳng là gì cả.”
“Ngươi thì không sao, nhưng còn hắn thì sao? Ngươi muốn hắn phải đối diện như thế nào? Còn có, ngươi xác định hắn yêu ngươi? Hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện, hiện giờ quấn lấy ngươi, đó chỉ là bản tính của một hài tử. Ngươi không thể coi đó là tình yêu. Khi hắn lớn lên, hắn sẽ nạp thê sinh hài tử, đến lúc đó ngươi sẽ làm gì? Lăng, ngươi quá ngây thơ rồi.”
Cả buổi nói chuyện, Lãnh Dực Lăng á khẩu không trả lời được bất cứ câu nào, y
ôm lấy Thất Dạ vào người, thầm nghĩ,
Chẳng sao, chỉ cần ta không đi, cho dù Dạ nhi nạp thê thì sao, chỉ cần hắn bên cạnh ta là đủ rồi.
Cont…