chương 8

Mạch Tuyết Nhìn Hạ Nhiêu, dung nhan thiên sứ hiện lên một tia trào phúng, lên tiếng nhắc nhở: “ Tới khi đó, cô cũng đừng mong có thể ra ngoài, mọi chuyện sau này tốt hay xấu đều tuỳ thuộc vào thể hiện của cô, nếu không nghe lời, phòng dạy dỗ sẽ khiến cô muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, bất quá…”

Mạch tuyết có chút thâm ý cười: “Tôi lại hy vọng cô giữ được cái tính tình này lâu một chút để tôi có thể hưởng thụ quá trình dạy dỗ.”

Hạ Nhiêu không nói gì quỳ rạp trên mặt đất, cô lúc này đã không nghe rõ bất kì lời nói nào, không gian yên ắng, xương cốt lạnh lẽo, đau đớn càng thêm rõ ràng. Cô cảm giác máu trong thân thể không ngừng chảy ra, hô hấp mỗi lúc một yếu, tầm mắt dần mơ hồ.

Dần dần, đau đớn từ chỗ sâu nhất trong linh hồn cũng giảm đi, cô cảm giác như chính mình chậm rãi bay đi, xung quanh là một mảnh sương mù.

Mạch Tuyết thấy ánh mắt Hạ Nhiêu dần dần tan rã, toàn thân tựa hồ toả ra một khí tức lạnh lẽo, lúc này mới chú ý tới hạ thể đang không ngừng chảy máu của cô.

Nhìn đến cảnh này, Mạch Tuyết vội vàng đi qua, xem xét cánh mũi Hạ Nhiêu, một mảnh lạnh lẽo dường như không cảm giác được hô hấp.

Mày anh ta chau lại, vội vàng nâng người cô lên đi sang một căn phòng khác, đồng thời cho người gọi bác sĩ tư nhân của Lance đế đến.

Thẩm Phi vẫn luôn nhàn nhã ngồi ghế sopha, thấy Mạch Tuyết vội vàng rời đi liền hét lên: “ Nhớ kêu hai nữ nhân tới dập lửa..” Sau đó quay sang nói với ‘tiểu huynh đệ’ của mình: “ ngươi ‘đứa nhỏ’ này, không thấy ta sắp chết sao? Thật là vô nhân tính!”

Đôi mắt màu hổ phách hiện lên một tia hài hước.

Trong một căn phòng khác, Lâm Nhuỵ Hi hỏi Uông Tử Quân: “ Anh từ bên ngoài vào có thấy Hạ Nhiêu đâu không? Cô ấy đã đi ra ngoài từ nãy giờ rồi, tính nói anh đi theo nhìn xem , ai ngờ tìm nửa ngày cũng không thấy”.

Ánh mắt Uông Tử Quân hơi lập loè một chút mới nói: “ Không có, tôi xuống dưới lầu gọi điện thoại, có chuyện gì vậy? Không thấy Hạ Nhiêu sao?”

Ánh sáng tối tăm che lấp đôi mắt sâu thẳm, phức tạp của Uông Tử Quân, kì thật anh ta thấy được. Khi đó anh ta vừa nói chuyện điện thoại xong, lúc đi lên thì nhìn thấy bóng dáng Hạ Nhiêu, thấy cô nghiêng ngả lảo đảo đi lên lầu, anh ta vốn muốn đi tới ngăn cản, bởi vì anh ta biết trên lầu là nơi nào.

Đó chính là nơi thần bí ở Lance đế dành cho một ít khách nhân thân phận tôn quý.

Không đợi anh ta đuổi kịp cô thì cô đã bị một nhân viên phục vụ kéo vào căn phòng, nơi mà chủ nhân Lance đế chuyên dùng để tiếp đãi khách quý.

Bọn họ là người anh ta không đắc tội nổi, cho nên khi phục vụ hỏi anh ta, anh ta liền nói mình đi nhầm.

Lâm Nhuỵ Hi căn bản không chú ý tới ánh mắt Uông Tử Quân, chỉ có chút nôn nóng đáp: “Đúng vậy, cô ấy đã đi ra ngoài hơn 1 tiếng đồng hồ rồi, thật là vội muốn chết mà, nơi này cũng không thể đi loạn. Không được, tôi phải đi ra ngoài tìm cô ấy:” Nói xong liền cầm lấy di động rồi hướng phía ngoài đi tới.

Uông Tử Quân giữ cô lại nói:” Cô vẫn là ở đây với Lý Duy Khải đi, anh ta đã say khướt rồi, Hạ Nhiêu để tôi đi tìm.”

Nói xong cũng không đợi Lâm Nhuỵ Hi nói gì đã trực tiếp xoay người rời khỏi căn phòng.

Uông Tử Quân đứng ở dưới chân cầu thang thật lâu sau mới chạy lên. Thật ra, từ lần đầu gặp anh ta đã có cảm tình với Hạ Nhiêu, đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, anh ta lập tức có suy nghĩ muốn bảo hộ nó, không muốn nó bị ô nhiễm.

Nghĩ rồi quyết tâm lên xem, xem kết quả cuối cùng như thế nào, cũng xem luôn số mệnh của cô.

Ngay lúc Uông Tử Quân chuẩn bị đi dọc theo lối nhỏ dẫn tới gian phòng kia, từ xa xa thấy có hai người phục vụ đi ra, trong tay bọn họ nâng một thân thể trần trụi, máu tươi đầm đìa, thân thể tinh tế trắng nõn toàn dấu răng với vô số mảng xanh tím, đặc biệt là chỗ cổ và ngực càng là một mảnh huyết nhục mơ hồ.

Máu tươi ở hạ thể chậm rãi nhỏ giọt theo từng bước chân của người phục vụ.

Qua mái tóc đen có thể mơ hồ nhìn thấy một gương mặt trắng bệch gần như trong suốt. Mặc dù không rõ ràng nhưng Uông Tử Quân có thể nhận ra đó là Hạ Nhiêu.

Cho tới khi Hạ Nhiêu bị hai người phục vụ mang vào thang máy chuyên dụng, Uông Tử Quân mới tìm về thần trí của mình, đây là lần đầu tiên anh ta tận mắt thấy một cảnh tượng thê thảm như vậy.

Anh ta không phải không gặp qua những kẻ thích ngược đãi nữ nhân, nhưng cảnh tượng máu me kia đã vượt xa so với tưởng tượng của anh ta, thậm chí có một loại cảm giác không chân thực.

Bất quá chỉ một giờ ngắn ngủi, một người đang êm đẹp lại bị biến thành một thân toàn máu. Trong trí nhớ của anh ta cô vốn sở hữu gương mặt cùng nụ cười như ánh mặt trời, nay lại trắng bệch, vô lực không hề có chút sinh khí.

Tiếp sau đó, Mạch Tuyết đi ra, thấy Uông Tử Quân đang đứng phát ngốc, ánh mắt khẽ nhúc nhích hỏi: “ Uông thiếu thế nào lại ở đây? Chẳng lẽ người phía dưới chiêu đãi không chu toàn?” Mạch Tuyết đứng trước mặt Uông Tử Quân nở nụ cười thiên sứ, thuần khiết.

Uông Tử Quân cũng không vòng vo, trực tiếp sảng khoái mở miệng: “ Cô ấy cũng chỉ là người đi du lịch tới đây, mọi chuyện đều đã qua đi”

Mạch Tuyết nhướng mày hỏi, “ Uông thiếu có thể nói cho tôi biết anh cùng cô gái đó có quan hệ gì?”

Đôi mắt sâu thẳm, ôn nhuận của Uông Tử Quân hiện lên một tia nhợt nhạt, mở miệng nói: “ Cô ấy là vị hôn thê của tôi”

Mạch Tuyết cười ôn nhu, trong mắt có chút lạnh, chậm rãi mở miệng nói: “ Uông thiếu thật biết nói đùa, Mạch Tuyết không giữ vị hôn thê của anh, có lẽ anh nhìn lầm rồi, nữ nhân vừa rồi là sủng vật Thẩm tổng mang đến, anh ta lo cô ta không nghe lời nên để cho Mạch Tuyết dạy dỗ.”

Sắc mặt Uông Tử Quân thay đổi khi nghe đến hai chữ Thẩm tổng, đôi mắt sâu thẳm ôn nhuận dần dần âm trầm, mờ mịt.

Có thể làm Mạch Tuyết xưng là Thẩm tổng, ngoại trừ tổng tài đứng đầu tập đoàn quốc tế CLP Thẩm Ngoặt thì không còn người thứ hai.

Anh ta tuy rằng chưa thấy qua mặt Thẩm Ngoặt, nhưng lại vô cùng quen thuộc với cái tên này, ba của anh ta thậm chí còn nhắc nhở anh ta người này không thể chọc, bởi vì người đàn ông này có năng lực phá huỷ toàn bộ xí nghiệp Uông thị.

Con ngươi sâu thẳm của Uông Tử Quân dần dần khôi phục bình tĩnh, nửa ngày mới nhàn nhạt cười nói với Mạch Tuyết: “ Có lẽ là tôi nhìn lầm, tôi sẽ đi chỗ khác tìm vậy”

Mạch Tuyết gật đầu cười, nhìn bóng đáng Uông Tử Quân rời đi, lạnh lạnh cười mang theo một tia trào phúng.

Quả nhiên, cùng anh ta tưởng tượng giống nhau…

Mạch Tuyết a Mạch Tuyết, mày chờ mong cái gì?

Thế giới này chính là như vậy, chỉ có quyền thế mới đại biểu cho hết thảy, nó có thể làm cho ngươi đứng lên chỗ cao nhất nhìn xuống người khác nhỏ yếu, vô dụng, giãy giụa.

Vị hôn thê? Bất quá cũng chỉ như thế.

Tình cảm thật rẻ tiền làm hắn chỉ muốn hung hăng bóp nát, huỷ diệt…