Dục Mãn Hạnh Lâm

7/10 trên tổng số 10 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Kim Le Le. Thể loại : đại thúc thụ, anh tuấn công bình phàm thụ, hiện đại đô thị, ngược tâm, ngược thân. Nam chính của chúng ta bác sĩ nổi tiếng ở vùng quê nghèo lên thành phố mong tìm kiếm được …
Xem Thêm

Chương 29: Đoạn tuyệt tình ái
Rõ ràng là căn phòng tràn đầy ánh mặt trời cùng hương vị nước biển, giờ phút này lại tràn ngập cảnh tưởng không chút nào phối hợp.

"Dừng tay ! Ư..... A...." Vô lực thôi đẩy nam tử ép chặt trên người, hai chân trần trụi bị bắt buộc mở ra, nam nhân liều mạng giãy dụa.

"Ta sẽ cho người trầm luân trong kɧoáı ©ảʍ....." Tiến vào được một nửa lại khó có thể xâm nhập tiếp tục, Hắc Ngân vừa trấn an nam nhân run rẩy khổ sổ, vừa đùa bỡn điểm yếu của nam nhân.

"Không ! Không cần ! Ô a...." Cảm giác kí©h thí©ɧ từ dưới thân truyền đến, làm cho Hướng Nhất Phương hoảng sợ la lên.

"Bọn chúng trước kia không giúp ngươi làm sao ?" Nhìn đến phản ứng ngây ngô mà khoa trương của nam nhân, Hắc Ngân cũng đại khái hiểu được hai tên khốn kiếp Lạc Tư Lạc Văn trước kia phỏng chừng chỉ lo bản thân hưởng thụ chưa bao giờ giúp Hướng Nhất Phương làm.

Nghĩ đến đây, Hắc Ngân khẽ cắn vành tai mẫn cảm của nam nhân : "Ta sẽ cho ngươi thoải mái, thoải mái trước nay chưa từng có......." Tốc độ vuốt ve trên tay đột nhiên nhanh hơn, kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ trước nay chưa từng có khiến mắt nam nhân trong phát chốc ướt đỏ.

"Thoải mái à ? Hửm ?" Trả lời Hắc Ngân chỉ là tiếng rêи ɾỉ mê người, mặc dù cực lực nhẫn nhịn, nhưng vẫn ngẫu nhiên phá tan bốn bức tường mà thoát ra.

"Đừng.... đừng chạm vào nơi đó !" Chỗ mẫn cảm của mình bị người khác bắt lấy đùa giỡn, vốn trả lời lại cảm thấy thẹn thùng vạn phần rồi lại không thể kháng nghị sự thừa nhận kɧoáı ©ảʍ kỳ dị, cảm giác phức tạp này làm cho Hướng Nhất Phương nhất thời không biết cách xoay sở, chỉ có thể nhắm chặt mắt cắn chặt miệng.

Thân mình phía trước lại cố gắng một chút, đem hai chân nam nhân đánh cho càng mở rộng, cũng thừa dịp nam nhân giãy dụa trong tìиɧ ɖu͙© mà hơi chút thả lỏng bỗng nhiên sáp nhập một hơi !

"A ! Đi ra ngoài ! Đi ra ngoài....." Hét thảm một tiếng, hậu diện mang đến mang đến đau đớn lập tức bị kɧoáı ©ảʍ phía trước phục kích, Hướng Nhất Phương cả người bắt đầu run rẩy, cảm giác kia quả thực tựa như thân thể bị đâm vào !

Nhưng hắn càng vặn vẹo giãy dụa thân mình, càng là mang đến từng trận thống khổ, chỉ có thể khiến cho kẻ ở trên người mang đến kɧoáı ©ảʍ không giống bình thường.

"Thực ấm..... Bên trong ngươi thực ấm áp." Thở dài thật sâu, Hắc Ngân ngửa đầu thở dài một trận thoải mái, cảm giác bị gắt gao bao vậy, trừ bỏ đủ để lông mao toàn thân dựng đứng lên vì kɧoáı ©ảʍ, cũng có nỗi xúc động tâm linh không hiểu nổi.

"A.... ư..... Đừng..... Đừng nhúc nhích !" Cảm giác được đồ vật nọ trong thân thể bắt đầu lắc lư, Hướng Nhất Phương nắm chặt gra giường run rẩy từng tiếng.

Hắc Ngân không nói gì, lại một lần nữa đùa bỡn nguyên nhân gây ra đau đớn mà buông xuôi trong điểm yếu của nam nhân, chậm rãi làm cho nam nhân thích ứng. Cúi đầu, Hắc Ngân lại một lần hôn hai má của nam nhân, lần lượt bắt buộc cùng miệng lưỡi hôn, cho đến khi người nằm dưới thiếu dưỡng khí mà ánh mắt mông lung mới thu tay lại.

"Xem, không phải bắt đầu có cảm giác rồi sao ?" Du͙© vọиɠ đứng thẳng của nam nhân trong tay, Hướng Nhất Phương không cần xem cũng biết bản thân hiện tại là cái dạng gì.

Hắn nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng kɧoáı ©ảʍ xâm nhập vào cốt tủy lại làm cho hắn ngay cả nói cũng nói không được, chỉ có thể không ngừng từ trong hàm răng cắn chặt phát ra tiếng than nhẹ hấp dẫn, giống như mị hoặc của đêm tối, trầm thấp mà mê người.

"Nghĩ muốn một mình khoái hoạt sao ? Đừng mơ....." Ở phía trước bận rộn, Hắc Ngân bắt đầu tích cực thăm dò chỗ sâu trong nam nhân, mỗi lần luật động đều mang theo dịch thể trắng hồng, mỗi một lần va chạm vào chỗ sâu trong nam nhân, khiến thân thể nam nhân run rẩy.

Tựa hồ là đang tìm tìm cái gì, Hắc Ngân thong thả ma xát ra vào mỗi một cái đẩy, bên tai vang lên một tiếng thống khổ chuyển sang tiếng rêи ɾỉ.

"Chính là nơi này...." Lời vừa nói, nam tử thay đổi tư thế thong thả, gắt gao ngăn chận nam nhân, hung hăng va chạm chỗ gồ ra kia.

"A....." Một cỗ kỳ dị tê dại nháy mắt ăn mòn nam nhân, nguyên bản đau đớn tê liệt, nhưng lại trở thành ngôn ngữ kɧoáı ©ảʍ, nam nhân dưới thế công hung mãnh thừa nhận sức nặng bắn lên thân mình rồi lại bị áp chế.

"Không ! A a ...." Kɧoáı ©ảʍ chưa bao giờ có này làm cho Hướng Nhất Phương hoảng sợ, Hắc Ngân hô hấp nhanh hơn tận tình hưởng thụ thân thể cùng gương mặt tràn nước mắt của nam nhân, "Cầu ta ! Cầu xin ta ta sẽ tha cho ngươi !"

"Ô ô....." Đôi mắt trong suốt không còn tồn tại, giờ đây chỉ còn vẻ quyến rũ trên gương mặt tràn ra nước mắt, tìиɧ ɖu͙© hãm sâu trong nước biển cứ thế giãy dụa cho đến khi thất thủ !

Vẻ quyến rũ thành thuần, mị hoặc anh tuấn, giống như độc dược ăn mòn phàm nhân.

Không biết có phải Hướng Nhất Phương không có nghe thấy lời của Hắc Ngân hay là hắn không muốn cúi đầu, nam nhân thủy chung không có mở miệng, chỉ có thể ngửa đầu lung tung vẫy vùng cánh tay, kháng nghị trước sau cũng không thể phóng thích kɧoáı ©ảʍ.

"Vì cái gì.... Vì cái gì không nói ? Cầu ta đi !"

"A !" Phía trước khó chịu muốn sưng lên, lại bị tàn nhẫn nắm chặt mà không thể phóng thích, Hướng Nhất Phương cảm thấy được chính mình sắp chết.

Giãy dụa hết sức, tay hắn nên vào cái điều khiển truyền hình trên giường, rầm một tiếng, chiếc truyền hình lớn trên tường sáng lên, xuất hiện ..... bản thân mình.

Bản thân bị hai nam nhân đùa bỡn.

Hình ảnh dâʍ đãиɠ như chậu nước lạnh khiến Hướng Nhất Phương vống đang bị hãm sâu trong tìиɧ ɖu͙© lập tức tỉnh táo lại, run rẩy đôi môi, mắt trợn to nhìn chính mình bị Lạc Tư Lạc Văn bao luân.

Đêm hôm đó, ác mộng hắn vĩnh viễn không thể quên.

Mà Hắc Ngân đột nhiên phát hiện truyền hình bị mở ra, đang nhìn đến ánh mắt sửng sốt của nam nhân, sau đó đột nhiên thấp giọng nở nụ cười : "Ha hả ! Bị phát hiện rồi....." Một tia bi ai quyết tuyệt mở ra.

Thêm Bình Luận