Chương 28: L*иg giam
Trong cuộc sống dưỡng thương, Hướng Nhất Phương cảm thấy giống như được sống trong mơ, hay phải nói cảm giác có chút không phù hợp.
Hắn đối với Hắc Ngân giống như không giống nhau, đặc biệt Hắc Ngân luôn đội cái mặt nạ hoàn toàn không nhìn thấu được tâm tư, thường xuyên làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.
Nhưng là.......... nói như thế nào, người này gần nhất thường thường lộ ra vẻ kỳ quái mờ ám, như là đột nhiên nhìn chằm chằm mình rồi lại quỷ dị cười rộ lên, làm hại hắn thường thường nghĩ đến có phải trên mặt dính gì, quẫn bách không thôi, lại đến lúc nói chuyện phiếm gần đây, Hắc Ngân hỏi hắn vì cái gì không ăn thịt heo, hắn cũng sẽ không biết bất giác nói ra, trước kia ở nông thôn có nuôi một con heo thực đáng yêu, cơ mà sau đó bị người khác mang đi làm thịt rồi lại đưa đến cho mình ăn, chính là ăn xong mới nói việc của mình, khi đó thật sự là thương tâm muốn chết.
Lúc ấy, Hắc Ngân người này cười nói : "A ! Thú vị nhỉ ! Ta cũng muốn nếm thử....." Sau đó cách ngày liền ôm đến một con heo con thực đáng yêu, nói là "chờ các ngươi bồi dưỡng tình cảm, ta sẽ đem con heo nhãi con đi lấy thịt, đến lúc đó đại thúc nhất định phải thương tâm khóc ! Nhất định đáng yêu đến chết...."
Tuy rằng gã nói như thế, nhưng là nghĩ đến lời nói bâng quơ của mình được nhớ kỹ vẫn là khiến bản thân bất ngờ không nhỏ, trong lòng kỳ thật rất vui, không nghĩ đến có ngày mình cũng được người quan tâm.
Bản thân, giống như cũng không phải một kẻ kiên cường gì cho cam.
Gió biển mang theo hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của nước đập vào mặt, cuốn sách trên tay xôn xao bị gió lật từng trang sách, Hướng Nhất Phương cúi đầu xem quyển sách trong tay, đây là tìm được ở trong thư phòng của Hắc Ngân, nam tử không khác gì hồ ly này cư nhiên là một bác sĩ !
Vết thương của mình, cũng là gã một mực chăm sóc, chắc là do bệnh nghề nghiệp, Hướng Nhất Phương đặc biệt chú ý đến nhất cử nhất động của Hắc Ngân, sau đó kết luận - xứng chức bác sĩ.
"Đại thúc ! Lại đang đọc sách ? Xem sách của ta thì phải trả phí đó nha !" Thanh âm quen thuộc từ phía sau vang lên.
"..... Ta có thể giúp ngươi làm chút việc vặt." Hai má có chút nóng, trong lời nói chợt nhớ lại một ít chuyện.
"Việc vặt ? Ha hả....." Hắc Ngân cho tới bây giờ vẫn làm theo ý minh chính là lần đầu tiên nhẫn nại đến như vậy, từ sau lưng nắm lấy cái ghế của nam nhân, ở bên tai nhẹ nhàng thổi, cảm thụ nam nhân mẫn cảm rung động, "Đại thúc, lớn tuổi như vậy không thể khờ dại được đâu."
"....Hắc Ngân !" Lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, lại bị nam tử phía sau dùng hai tay ôm chặt lấy, lòng vừa thanh thản lại thắt lại.
"Vì cái gì không nghĩ đến ?" Cười xấu xa cắn cắn vành tai mẫn cảm của nam nhân, "Ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi, chúng ta cùng yêu nhau, ở cùng nhau không phải tốt lắm sao ?"
"Ta..... Ta xem ngươi như bằng hữu kết giao thôi." Về mặt y học, hai người phi thường thân thiết.
"Là thích trong tình nhân ! Chỉ là ngươi còn chưa tự nhận thức thôi." Hôn một cái lên mặt nam nhân, Hắc Ngân chuyển đến trước mặt nam nhân, "Cùng ta đi Châu Âu đi, vĩnh viễn rời đi nơi này, rời khỏi nơi khốn khổ của ngươi, chẳng lẽ không tốt ?"
Gã đột nhiên lại có ý tưởng kỳ quái, hắn đến Châu Âu rồi, ngôn ngữ không biết, ai cũng không quen, chỉ có thể dựa vào Hắc Ngân, căn bản là không thể rời đi ! Cuộc sống như vậy, hắn căn bản không thể chịu được ?
"Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không thể đáp ứng ngươi. Nếu có thể, Hắc Ngân, có thể cho ta hồi hương được không ? Còn hơn ở nước ngoài xa xôi, ta hình như thích hợp ở nông thôn." Gặp một loạt người nước ngoài, làm cho nam nhân có chút sợ hãi.
"Vì cái gì ?! Ngươi còn lưu luyến cái gì ? Nam tử bị cự tuyệt nguy hiểm nheo lại ánh mắt, "Ngươi còn mắt trở về làm sao ? Nơi này đã không còn nơi cho ngươi ! Ngươi như thế nào lại không hiểu ?"
Tâm sự trong lòng bị đâm đến, Hướng Nhất Phương cúi đầu, truyền đến thanh âm trầm thấp mà kiên định của hắn : "Nơi đó luôn luôn cho ta....." Tìm một vùng núi hẻo lánh, cũng được.
Ngắt lời Hướng Nhất Phương, Hắc Ngân lạnh lùng nói : "Ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi còn muốn đi nơi khác........"
"Thực xin lỗi, xin cho ta rời đi." Cuộc sống hiện tại tuy rằng theo y thích, nhưng phương thức bị giam cầm này cũng không phải mong muốn của Hướng Nhất Phương, hắn hy vọng có một cuộc sống của chính bản thân mình, không phải bị người khác an bài.
Như thế này thật giống như con chim nhỏ tơ vàng, cho dù có ăn có uống, cũng vẫn khát vọng bầu trời rộng lớn.
"Ha hả........" Đè lại hai vai của nam nhân, Hắc Ngân vùi đầu cười nhẹ, "Ta sẽ không cho ngươi đi, sẽ không."
"...........Hắc Ngân à." Đối diện hai mắt của Hắc Ngân, Hướng Nhất Phương rùng mình một cái, ký ức đen tối vẫn chôn dấu dưới đáy lòng, tại đôi mắt quen thuộc này dần dần thức tỉnh, nhịn không được run nhè nhẹ.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Xem ra đối với ngươi tốt, ngươi lại quên mất vị thế của mình, ha hả....... Không sợ, rất nhanh, ta sẽ cho ngươi hiểu được vị thế của chính mình !"
"Đừng ! Đừng như vậy ! Không được !"