Chương 4: yêu cầu vô lý của Ba ba

Sau khi chạy xe vào gara, Thẩm Tam thiếu đem chìa khóa tùy ý ném ở trên xe, xoay người đi đến cửa.

Sau khi bước tới cửa, chân Thẩm Mặc Hiên rón ra rón rén mở cửa ra một khe hở, thật cẩn thận nhìn bên trong.

Hiện tại đã gần tối, Biệt thự Thẩm gia lại đèn đuốc sáng trưng, giống như là đang chờ hắn trở về.

Thẩm Mặc Hiên hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhón mũi chân đi vào.

"Tam thiếu đã trở lại." Hầu gái tiếp nhận đồng phục áo khoát trên người Thẩm Mặc Hiên.

"Ừ." Thẩm Mặc Hiên nhìn nàng một cái, "Ba ta ở đâu?"

"Thẩm tiên sinh đã ngủ rồi ạ."

Thẩm Mặc Hiên thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Nấu cho ta một chén canh, đưa vào trong phòng ngủ của ta."

"Dạ, tam thiếu."

Thẩm Mặc Hiên thay dép m, chuẩn bị đi qua phòng khách về phòng ngủ, nhưng khi hắn mới vừa đi vài bước, liền nghe thấy thanh âm lãnh đạm của Nhị ca Thẩm Cận Chu.

"Sao bây giờ mới trở về?"

"A......"

Đương nhiên là vì trốn ngươi.

Trong lòng Thẩm Mặc Hiên yên lặng nói thầm, chuyện xảy ra buổi chiều hắn không có bản lĩnh như Thẩm Cận Chu nhanh như vậy liền làm bộ không có bất cứ việc gì phát sinh, lúc này thấy nhị ca của mình, trong lòng miễn bàn nhiều khó chịu , đương nhiên là nghĩ biện pháp trốn tránh hắn.

"Lại đây." Thẩm Cận Chu ngoắc ngoắc ngón tay.

Thẩm Mặc Hiên đứng ở nơi đó không nhúc nhích: "Nhị ca, ta mệt quá, muốn đi ngủ."

Thẩm Cận Chu cũng không ép hắn, chỉ nhàn nhàn mở miệng: "Không nên ép ta."

"......" Thẩm Mặc Hiên chạy như bay đến trước mặt Nhị ca, vẻ mặt đầy chân chó lấy lòng, "Nhị ca có việc gì cần phân phó."

Thẩm Cận Chu duỗi tay bắt lấy cổ áo Thẩm Mặc Hiên, dùng sức kéo hắn, đem hắn kéo lại gần, sau đó làm lơ hắn thân thể cứng đờ, ngửi ngửi cổ hắn, không ngửi thấy hương vị lung tung rối loạn, lúc này mới đem Thẩm Mặc Hiên buông ra.

"Đã khuya, đi ngủ đi."

Ngủ mẹ ngươi!

Khuôn mặt Thẩm Mặc Hiên cứng đờ, nhìn Nhị ca tiêu sái rời đi, ở trong lòng chửi ầm lên.

Đem trên bàn nước trà uống một hơi cạn sạch, Thẩm Mặc Hiên vẫn là vô pháp bình ổn lửa giận trong lòng chính mình , hắn nhìn chằm chằm nơi Thẩm Cận Chu rời đi, ở trong lòng chính mình lăn qua lộn lại mắng một hồi lâu, mới cảm thấy thoải mái, hồn nhiên mặc kệ mắng tổ tông của ca ca mình có hay không nhân tiện mắng luôn chính minh.

Thở hắt ra, Thẩm Mặc Hiên kéo kéo vạt áo, đi tới phòng ngủ trên lầu của mình .

"Thế nào giờ mới trở về?"

Thanh âm trầm khàn vọng từ trên lầu xuống hỏi Thẩm Cận Chu.

Thẩm Mặc Hiên cả người run lên, cổ cứng đờ ngẩng đầu lên nhìn qua, chỉ thấy lão cha mình mặc áo ngủ màu đen đứng ở cửa trên lầu, lạnh lùng nhìn hắn.

"Dạ….dạ….dạ…dạ….dạ buổi tối tốt lành a...... Ba......"

Đường đường Thẩm gia tam thiếu gia, không sợ trời không sợ đất, sợ nhất chính là cha của mình, mỗi lần thấy Thẩm Kình đều giống như mèo thấy chuột.

Này cũng không thể trách hắn, một tay sáng lập tập đoàn Thẩm thị Thẩm Kình, ở trong ngành quả thực chính là tồn tại cấp bậc đế vương, làm việc thái độ uy nghiêm, máu lạnh hành sự chuẩn tắc, cũng là bởi vì hắn thủ đoạn tàn nhẫn, mới có thể làm tập đoàn Thẫm thị uy danh lẫy lừng, trong vòng hai mươi năm ngắn ngủi chiếm cứ nửa giang sơn Hoa quốc .

Từ nhỏ đối với chính mình uy nghiêm thậm chí nghiêm khắc, đã để lại bóng ma trong lòng Thẩm Mặc Hiên, tuy rằng lời đồn bên ngoài Thẩm Kình sủng ái nhất là tam thiếu, nhưng của Thẩm Mặc Hiên không nhận thấy được sự thiên vị nào, ngược lại thái độ ở trước mặt Thẩm Kình đều run như cầy sấy, sợ chính mình không cẩn thận chọc hắn tức giận , bị Thẩm Kình hành hung một trận.

"Ta cùng Đầu...... Tiết Gia Phi ở bên ngoài chơi......"

Thẩm Mặc Hiên nào dám nói nguyên nhân chân chính, chỉ có thể hàm hồ vài câu.

Cũng may là Thẩm Kình chỉ khát nước đi uống nước nghe thấy động tĩnh bên ngoài thuận miệng hỏi, cũng không có tính toán dò hỏi tới cùng.

Thẩm Mặc Hiên không dám dừng lại lâu, vội vàng nhấc chân hướng phòng ngủ của mình đi đến.

Nhưng là thời điểm khi đi qua bên người Thẩm Kình, hắn bỗng nhiên lạnh giọng mở miệng: "Đứng lại."

Thẩm Mặc Hiên lập tức không nhúc nhích đứng ở nơi đó.

"Lại đây."

Thẩm Mặc Hiên vẻ mặt đưa đám đi qua: "Ba, ta thật sự không có chơi bời xằng bậy, chỉ là chơi chơi một chút"

Ánh mắt Thẩm Kình thâm trầm, trong con ngươi sâu không thấy đáy quay cuồng gió lốc làm cho Thẩm Mặc Hiên sợ hãi, hắn kề sát vào đối phương, đem mặt chôn ở hõm vai Thẩm Mặc Hiên ngửi ngửi.

"Ba, sao, sao thế......"

Thẩm Mặc Hiên thật sự không hiểu được, mấy ngày nay tất cả mọi người đều kỳ kỳ quái quái, cha cùng ca ca lời nói giống nhau còn chưa có tính, tốt xấu gì cũng là quan tâm chính mình, chính là động tác thế nào đều giống như nhau, ở trên người chính mình ngửi loạn, cũng không biết ngửi cái gì, khiến cho Thẩm Mặc Hiên tâm thần không yên, mồ hôi lạnh ròng ròng.

Thẩm Kình ngồi dậy, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Thẩm Mặc Hiên, hai tròng mắt lập loè, lại vô cớ làm cho hắn cảm giác từng trận gió lạnh.

" Cởϊ qυầи áo." Thẩm Kình lạnh lùng mở miệng.

"......" Cái gì?

Khuôn mặt Thẩm Mặc Hiên ngây ngốc, cha hắn đang nói cái gì?

Thẩm Kình duỗi tay bắt lấy cổ áo Thẩm Mặc Hiên, đem hắn kéo vào giữa phòng ngủ của chính mình, phanh một tiếng đóng lại cửa phòng, lúc này lửa giận phừng phừng, từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ lạnh như băng: "Cởϊ qυầи áo ."