Hoàng đế giam lỏng hoàng hậu.
Hậu cung bốn năm nay vốn chỉ một mình hoàng hậu độc sủng, nay giam lỏng nàng, hậu cung lập tức trở nên quạnh quẽ hẩm hiu.
Sau đó Điền Chính Quốc nghe được Kim Nam Tuấn kể chuyện, Kim Tại Hưởng đã đem toàn bộ phi tử của hắn trở lại hậu cung, trừ Liễu Giai thì đều giữ nguyên tước hiệu cũ.
Mặc kệ các đại thần phản đối, Kim Tại Hưởng vẫn ung dung hạ chỉ.
Sau đó, y cho người chép một quyển sách tên gọi "Điền vương", kể về cuộc đời phế vương từ khi hắn sinh ra cho tới năm Thuỵ An thứ năm. Viết toàn những lời ca tụng phế vương lên tận mây xanh, còn nói năm đó vì muốn y thay hắn lên ngôi nên mới tự sát, vì muốn tốt cho bá tánh nên mới hy sinh thân mình. Thật sự, thật sự vĩ đại, lại vô cùng đáng thương.
Ca ngợi tới cái mức Điền Chính Quốc vừa đọc vừa run rẩy, mặt đỏ tới không thể nào đỏ hơn được nữa.
Ở đây có một đoạn:
"
Điền vương quả thật đã chạm tới đệ nhất cảnh giới, trong hắn không có thất tình lục dục.Tâm hắn tịnh, lòng hắn sáng.Phi tử hậu cung của Điền vương đã được xác nhận qua, toàn bộ còn là trinh nữ. Mỗi đêm được gọi thị tẩm chỉ giúp hắn chong đèn mài mực, vừa đọc tấu chương vừa bình ổn tâm sự, chưa từng vượt quá mấy tiếng bằng hữu..." Đọc xong đoạn này, Điền Chính Quốc ném luôn quyển sách vào khuôn mặt mong chờ của người trước mắt.
Hoàng đế lập tức trở thành cái đuôi cún con, ở phía sau hắn nghoe nguẩy đáng thương: "Chính Quốc có điểm nào không vừa ý? Ta sẽ sửa lại ngay. Tập này là do ta viết, Chính Quốc muốn thêm điều gì ta cũng có thể thêm cho ngươi."
"Trong lòng ta không có thất tình lục dục. Vậy cho nên ta đâu có điểm nào cảm thấy không vừa ý?" Điền Chính Quốc nở nụ cười dịu dàng.
Kim Tại Hưởng che miệng cười hì hì: "Vậy đêm nay ta ở lại cùng ngươi được chứ?"
"Trong lòng ta không có thất tình lục dục. Vậy cho nên hoàng đế đừng nẩy sinh loại suy nghĩ đó với ta. Như vậy là phạm vào sắc dục, xúc dục và cả pháp dục. Không tốt chút nào đâu hoàng đế." Nói xong câu này Điền Chính Quốc mặc kệ y, đi thẳng về phòng.
"Chính Quốc! Ta sai rồi!" Kim Tại Hưởng oà lên đau khổ.
"Không dám đâu hoàng đế. Ngài là bậc cửu ngũ chí tôn. Chỉ có chúng dân sai, làm gì có chuyện ngài sai cho được." Ở trên mái nhà đột nhiên có tiếng nữ nhân khúc khích, lanh lảnh dễ nghe.
"Liễu tỷ! Tô muội!" Điền Chính Quốc vừa nghe thấy đã vui vẻ gọi.
"Điền ca ca!" Nữ nhân còn lại đứng bám vào Hoàng quý phi, vẫy tay hoan hỉ.
"Cái này thật sự mùi mẫn quá rồi hoàng đế à. So với mấy loại truyện tiểu nữ tử ưa thích thì còn lãng mạn hơn muôn, muôn, muôn phần~" Nói xong, nàng ha hả mà cười.
"Hoàng quý phi, nàng cũng phóng khoáng quá rồi đó." Kim Tại Hưởng đen mặt nhìn lên nóc nhà.
"Liễu..."
Đang nói dở, bị túm lấy kéo vào phòng.
"Bỏ."
"Không bỏ."
"Bỏ!"
"Không bỏ không bỏ! Cứ không bỏ!"
Tám năm ròng rã không trân trọng hắn. Giờ đây có cơ hội, thì chắc chắn không muốn buông tay.
Hoàng đế ích kỷ như vậy, ích kỷ giữ chặt người này để mỗi ngày đều có thể yêu thương.
Yêu thương tới chết.
|
• Chú thíchSắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.Xúc dục: ham muốn xác thân được sung sướиɠ.Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.