Chương 60: Đại thù

Bảy người leo lêи đỉиɦ núi đều bị Tuyết Sinh diệt sát trong chớp nhoáng, Tuyết Sinh không có lợi thế thần thông hay Pháp Bảo, nhưng làm một tên tu sĩ Pháp Thể đồng tu, tốc độ của hắn quá nhanh so với Luyện Khí kỳ, chỉ thấy tàn ảnh, đao quang cùng đầu lâu sụp đổ.

Mà lúc này thanh niên vốn dĩ im lặng tu hành bỗng nhiên nhíu chặt mi mắt, Linh Đang bên hông rung lên, một cỗ uy áp Trúc Cơ chấn động bao trùm toàn bộ đỉnh núi khiến cho đám người có ý định chém gϊếŧ tranh đoạt Cam Túc Lộ nhao nhao biến hoá.

Còn kém năm mươi hơi thở, Thủy Dịch vẫn chưa đầy bình nhỏ, nhưng biết tồn tại Trúc Cơ dưới kia đã mất kiên nhẫn, Tuyết Sinh bất đắc dĩ vung tay thu lấy nửa bình Cam Túc Lộ.

Theo một tiếng gầm nhẹ, bộc phát toàn bộ tu vi gào thét gϊếŧ xuống chân núi.

Nhục thân Phục Cân viên mãn cộng với tốc độ của Tật Phong Phù hoàn toàn không thể xem thường, Tuyết Sinh giống như một tôn hung thú đang trong cơn điên loạn sẵn sàng đυ.ng nát hết thảy chướng ngại.

Nhấc tay đấm ra một quyền.

Trung niên Luyện Khí chín tầng đang ngăn cản trước mặt trực tiếp thổ huyết, linh lực phòng hộ nổ tung chia năm xẻ bảy, chưa hết, dao găm vung vẩy cuốn đầu lâu đối phương rơi xuống mặt đất.

Tốc độ bùng nổ, cả người hoá thành tàn ảnh nhanh chóng rời bỏ đỉnh núi, lướt qua thung lũng, muốn theo đường cũ trở lại chỗ Hải Chu đang neo đậu, nhưng mà lúc này vẻ mặt Tuyết Sinh bỗng nhiên đại biến, một cỗ cảm giác áp bách đột ngột phủ xuống.

Tuyết Sinh quay đầu nhìn hướng trung tâm tế đàn, thấy thanh niên Trúc Cơ đang chậm rãi mở mắt, theo thủ pháp biến hoá, một ngón tay do linh khí ngưng tụ cấp tốc hình thành cũng ở trong chớp mắt gào thét truy đuổi.

Ngón tay kia quấn quanh Lôi Đình thiểm điện mang theo lực lượng cực kỳ cuồng bạo, càng nhanh đến mức không thể nào nắm bắt được quỹ tích, mặc dù tốc độ của Tuyết Sinh siêu việt Luyện Khí lại có Tật Phong Phù hỗ trợ nhưng cũng không tránh né kịp, chỉ trong khoảnh khắc đã đuổi tới phía sau.

Ngay lúc này một cỗ dự cảm rất xấu nổ tung tại thức hải.

Tuyết Sinh cắn răng gầm nhẹ, tu vi trực tiếp chống ra, nhục thân Phục Cân viên mãn bành trướng, Huyết Khí Thành Ảnh kích động Huyết Quỷ hiện thân.

Hộ Phù, Tật Phong Phù đồng thời bộc phát quang mang, Vũ Hoá Kinh vận chuyển cực hạn tạo nên một tầng linh lực phòng hộ.

Lộng lộng!!

Bát phương oanh minh nổ vang.

Ngón tay kia đâm nát hết thảy cản trở, dễ dàng điểm lên cơ thể Tuyết Sinh, thần thông Trúc Cơ chứa đựng lực lượng công kích vô cùng kinh khủng, chỉ nghe được một tiếng xé rách cùng sụp đổ.

Tuyết Sinh bay ngược phía chân núi, trượt trên bùn nhão, liên tục thổ huyết.

Xương sườn đứt gãy, lục phủ ngũ tạng chấn động, ngay cả Mệnh Môn cũng xuất hiện nứt vỡ, máu tươi theo thất khiếu phun trào.

Mặc dù trọng thương nhưng Tuyết Sinh vẫn đủ tỉnh táo nương tựa lực lượng phản chấn kéo dài khoảng cách với thanh niên Trúc Cơ.

Sau một tiếng gầm thét thống khổ, Tật Phong Phù bộc phát lần cuối trước khi trở nên ảm đạm, Tuyết Sinh mang theo thương thế cực nặng rớt xuống chân núi, không dám dừng lại hoá thành trường hồng xuyên qua rừng cây điên cuồng đào mạng.

Mấy chục hơi thở sau áp lực mới bắt đầu giảm bớt, có lẽ thanh niên Trúc Cơ cũng không có ý định đuổi tận gϊếŧ tuyệt, Tuyết Sinh tiếp tục thổ huyết, trong mắt hắn hiện tại đều là tơ máu, y phục phá toái, toàn thân chồng chất vết thương.

"Thù này không báo, thề không Tu Tiên!" Tuyết Sinh gầm nhẹ, đem hết thảy đau đớn tủi nhục hôm nay ghi khắc.

Nếu không có Hộ Phù chống đỡ, triệt tiêu năm thành lực lượng công kích có lẽ hắn không thể toàn mạng trở về, thanh niên kia đã một lần vượt qua hồng tuyến, lần này còn muốn xuất thủ đoạt mạng.



Tuyết Sinh liệt hắn trở thành địch nhân phải gϊếŧ.

"Phải mau chóng Trúc Cơ!" Tuyết Sinh thì thào tự nhủ, trong mắt tràn ngập lăng lệ ác liệt.

Hắn chưa từng khıêυ khí©h đối phương, càng không dám đυ.ng chạm đến uy nghiêm Trúc Cơ, sở dĩ gϊếŧ đám tu sĩ kia là bởi vì tranh đoạt Cam Túc Lộ, bọn hắn chủ động xuất thủ, còn mang theo sát cơ.

Về phía mình, Tuyết Sinh chưa chạm vào giới hạn nửa canh giờ mà đối phương cho phép.

Nước mưa đổ xuống, càng lúc càng lớn.

Hồi lâu, trong màn nước mưa tung bay, thân ảnh Tuyết Sinh xuất hiện trên bờ cát.

Hắn đi qua bãi biển mai táng hài cốt, vô số hài cốt vùi chôn dưới cát bị nước mưa xói mòn lộ ra bên ngoài.

Biển khơi trong màn mưa, sóng lên gió xuống ẩn chứa muôn vàn nguy hiểm.

Tuyết Sinh nuốt một viên đan dược trị thương, tìm kiếm chỗ Hải Chu neo đậu, sau khi nhảy lên thuyền không tiếc lấy ra một viên Linh Thạch cực phẩm ấn xuống lỗ khảm, theo trận pháp phòng hộ bộc phát hào quang, Hải Chu cũng rít lên một tiếng, đạp trên hải lãng quay cuồng đi vào mưa gió, rời xa đảo hoang.

Lúc này Tuyết Sinh mới thấy lại cảm giác an toàn.

Sau nửa canh giờ, bên trong Hải Chu với tốc độ kinh người, Tuyết Sinh đang lặng lẽ tu hành, phục hồi thương thế, dưới Vũ Hoá Kinh cùng Ma Thiên Thể Quyết đồng thời vận chuyển, xương cốt đứt gãy chậm rãi nối liền, lục phủ ngũ tạng ổn định trở lại, chỉ có vết thương trên Kiếm Môn là không cách nào chữa trị dứt điểm.

"Nếu đám người kia rời khỏi đảo hoang thì thông tin sẽ bị phát tán, hấp dẫn Trúc Cơ tìm tới cho nên không thể theo lộ trình cũ trở về, mà cũng rất có khả năng ở bốn phía tồn tại những kẻ ẩn nấp, ý đồ cướp đoạt!" Tuyết Sinh trầm ngâm phán đoán.

Dưới Linh Thạch cực phẩm thúc dục, tốc độ của Hải Chu là vô cùng kinh người.

Tuyết Sinh tỉ mỉ quan sát thương thế Mệnh Môn, mặc dù không ảnh hưởng đến chiến lực nhưng nếu như bị công kích thêm một lần nữa thì rất có khả năng sẽ sụp đổ.

Tuyết Sinh không dám xem nhẹ, hắn hiện tại thiếu hụt đan dược chữa trị, chỉ có thể đợi đến khi trở về tông môn.

Lúc này nhớ phương hướng Hải Hồ, hoàn toàn bỏ qua hải trình.

Lênh đênh trên biển.

Thời gian không lâu, hai mắt Tuyết Sinh bỗng nhiên co rụt lại.

Hắn cảm nhận được một cỗ nguy cơ từ hướng đông Vô Tận Hải truyền đến, giống như đang dò xét tìm kiếm.

Tuyết Sinh lặng yên không một tiếng động che giấu khí cơ của Hải Chu, tiếp tục đi về phía trước.

Thế nhưng cảm giác nguy cơ vẫn không biến mất, Tuyết Sinh nhíu mày, dứt khoát thu hồi hào quang phòng hộ đang lộ ra ánh sáng tương đối bắt mắt.

Thuyền đen im lặng chìm vào sóng biển, mặc kệ Dị Khí quay cuồng bốn phía.

Thời gian cứ như vậy trôi qua.

Một đêm.



Cảm giác nguy cơ rốt cuộc cũng biến mất, nhưng vẫn có vài tia khí tức thỉnh thoảng quét qua mặt biển khiến cho Tuyết Sinh vô cùng bất an, không dám buông lỏng cảnh giác.

Hắn e ngại Dị Khí, càng sợ những tồn tại bốn phía, cho nên nghiến răng điều khiển Hải Chu đi vào chỗ tối, ở những nơi dày đặc sương mù.

Thế nhưng!

Đúng lúc này tâm thần Tuyết Sinh bỗng nhiên chấn động, một cỗ uy áp khó có thể hình dung từ trên bầu trời đột ngột rơi xuống bao phủ tám phương đại hải.

Sương mù bốn phía quá dày, tầm mắt bị hạn chế, Tuyết Sinh không thể quan sát rõ tình hình xung quanh, nhưng vẫn cảm nhận mãnh liệt sự kinh khủng của luồng uy áp này.

Đây không phải là uy áp Trúc Cơ, ngay cả Kim Đan cường giả cũng vậy, không thể nào tạo thành, giống như một tôn cự thú khổng lồ nào đó đang ở trên bầu trời tản ra khí tức chấn nhϊếp toàn bộ Vô Tận Hải, mà thời điểm nó xuất hiện, những cỗ hơi thở phía trên mặt biển lập tức hỗn loạn, tựa hồ đều khϊếp sợ, nhao nhao bỏ chạy.

Tuyết Sinh kinh hãi, mượn cơ hội tăng tốc Hải Chu, một đường gào thét, cho đến khi chạy ra khỏi phạm vi rất xa, lúc này cảm giác nguy hiểm cũng phai nhạt rất nhiều.

Tuyết Sinh chần chờ một chút, cuối cùng quyết định giữ nguyên tốc độ, không sử dụng trận pháp hộ, hạn chế chú ý, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng Tuyết Sinh biết bản thân không thể duy trì trạng thái này quá lâu, cho dù giảm thiểu được nguy hiểm thì cơ thể cũng bị ảnh hưởng bởi Dị Khí, sẽ càng nguy hiểm.

Cho nên qua mấy trăm hơi thở, sau khi liên tục xác định trên biển không còn tồn tại nguy hiểm, Tuyết Sinh mới cẩn thận tái kích hoạt trận pháp phòng hộ.

Dưới quang mang chiếu rọi xua đuổi sương mù cùng Dị Khí bốn phía, Tuyết Sinh thở sâu, cảnh giác quan sát, nhưng trong chớp mắt tiếp theo một cảnh tượng ở trên bầu trời đập vào nhãn tuyến, rung động tâm thần.

Giờ phút này đáng ra phải là sáng sớm, nhưng thiên địa hiện tại như một mảnh tro tàn đen xám.

Nguyên nhân bởi vì từng tảng vân vụ không biết từ đâu cuồn cuộn kéo tới, tụ tập một chỗ cuối cùng hình thành nên biển mây dày đặc che đậy toàn bộ thiên địa.

Phạm vi quá lớn, ước chừng ngàn trượng.

Chỗ hải vực mà Tuyết Sinh đang đi qua nằm trong phạm vi của nó.

Thiểm điện lăn lộn, kinh lôi nổ vang không ngừng ù ù bên trong mây đen, càng có vô số tia chớp quấn lấy nhau gào thét đóng xuống mặt biển, kinh thiên động địa, dường như là kiếp nạn của Thiên Không.

Những nơi nó phóng qua, đại hải dấy lên phong bạo, giống như đang triều bái thứ xuất hiện trên bầu trời, nếu chỉ vẻn vẹn như thế cũng đành, nhưng thứ để cho Tuyết Sinh khϊếp sợ chính là bên trong mảng mây đang di động này ẩn chứa một tồn tại không cách nào tưởng tượng được, nó chỉ để lộ ra một góc cơ thể, tựa như nghiền ép cấp độ sinh mệnh, khiến cho máu thịt toàn thân Tuyết Sinh cứng ngắc, linh hồn nổ vang, đầu óc trống rỗng.

Chỉ còn hai mắt sống động khiến cho hắn có thể nhìn thấy thứ ẩn hiện bên trong biển mây.

Đó là một loài sinh vật cực lớn, toàn thân thiêu đốt hoả diễm màu đen, giống như Phượng Hoàng lại giống như Huyền Vũ.

Đầu phượng, cổ rắn, mai rùa..Vảy cá.

Trong ngọn lửa màu đen là bản thể, lộ ra thất thải chi quang vô cùng chói mắt, dường như hắc diễm cũng không cách nào che lấp được, giờ phút này nó đang bay lượn, ngao du Vô Tận Hải, cực kỳ Thần Thánh.

Hiển nhiên, sự xuất hiện của nó khiến cho những cỗ khí tức trên biển khϊếp sợ, nhao nhao tránh đi, vì vậy Tuyết Sinh mới có thể an toàn.

Giờ phút này Thiên Khung nổ vang, mây đen chậm rãi rời xa bầu trời, chìm vào đáy biển.