- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Dục Hoả Trùng Sinh
- Chương 102: Tạm biệt sư tôn..
Dục Hoả Trùng Sinh
Chương 102: Tạm biệt sư tôn..
Tuyết Sinh kinh ngạc ngóng nhìn thanh tàn kiếm cao lớn đang cắm chặt trên mặt đất, kiếm nhập đại địa, dường như liền thành một khối.
Nói về Pháp Binh, hắn cũng có hai kiện.
Long Xà Kiếm tuy là Pháp Binh, nhưng ngày trước tu vi chưa đủ, uy lực phát ra không cách nào đạt mức tối cường, hiện tại theo tu vi tăng tiến, Long Xà đã không phù hợp, kỳ thực Tuyết Sinh vẫn cảm thấy dao găm Vương Hổ rèn sử dụng thuận tay hơn.
Dao kia!! Bồi hắn một đường Sơn Hải, dưới linh khí cùng huyết tinh tẩm bổ, hôm nay rốt cuộc chạm tới trình độ Pháp Binh.
"Phải tìm cách thăng cấp vũ khí, nếu như trong tay ta có một kiện Kết Đan Chí Bảo thì sức chiến đấu nhất định tăng vọt" Tuyết Sinh tự nhủ.
Dọc đường Tuyết Sinh có lĩnh giáo qua Nhàn Vân Tử một số vấn đề liên quan đến tu hành, mặc dù bất luận trình độ hay chiến lực, Nhàn Vân Tử không thể so kịp, nhưng đối phương tu hành lâu năm, trên phương diện kiến thức nhất định phải có chỗ hơn người.
Sau khi tiêu hoá thông tin, nghiêm túc cảm thụ tự thân từ đó đưa ra lý giải, tầm nhìn Pháp Tu của Tuyết Sinh bỗng chốc thoáng đạt.
Hiểu thế này.
Tu sĩ trong Phần Thiên Giới lấy Pháp làm gốc rễ, cảnh giới đầu tiên Luyện Khí kỳ chính là nền móng.
Linh khí được chứa đựng trong 10 tầng Mệnh Môn, đó là khái niệm phổ thông, nhưng đối với hạng Thiên Kiêu tư chất đủ cao, bọn họ có thể tìm tòi, mở ra tầng Mệnh Môn thứ 11, thậm chí 12 tầng.
Tu sĩ 11 tầng Mệnh Môn đột phá Trúc Cơ sức chiến đấu đại khái gấp đôi người bình thường, nếu là 12 tầng được xưng Cực Cảnh, xem như cảnh giới tối thượng trong Luyện Khí, kẻ dùng Cực Cảnh Mệnh Môn bước vào Trúc Cơ cũng là Cực Cảnh Trúc Cơ, khi đó chiến lực hậu tích bạc phát, phá vỡ một loại gông cùm thần bí của nhục thể.
Cực Cảnh Trúc Cơ vô địch đồng giai, bất chấp sơ kỳ đối chiến viên mãn, vẫn đủ sức nghiền ép.
Vốn dĩ giữa song phương tồn tại cách biệt tầng thứ sinh mệnh, cách biệt kia rất khó san lấp.
Nhưng dù là Cực Cảnh, nếu không thể thiêu đốt Linh Hải ngưng tụ Mệnh Hoả, đạt đến trạng thái Huyền Diệu, cuối cùng vẫn chỉ là Phàm Cơ mà thôi.
Cứ coi chiến lực của Phàm Cơ đại viên mãn tương ứng một đơn vị, thì mỗi tầng Mệnh Hoả cũng giống vậy, là một đơn vị.
Mệnh Hoả Cửu Cung.
Khai khiếu là cách duy nhất thắp sáng Mệnh Hoả.
Trong kinh mạch con người tồn tại chín đại Khiếu Huyệt, mở hết toàn bộ có thể lập tức Ngưng Đan bước vào Kết Đan kỳ.
Tu sĩ Trúc Cơ, dù Cực Cảnh đi chăng nữa, nếu không thể tìm ra vị trí Khiếu Huyệt đồng nghĩa Kết Đan vô vọng, bởi muốn ngưng tụ Kim Đan bắt buộc phải dùng ánh sáng Mệnh Hoả đi soi chiếu Thiên Cung.
Linh khí nạp Mệnh Môn, linh lực lấp Linh Hải, Mệnh Hoả chiếu Thiên Cung.
Đó là đạo lộ cũng là pháp tắc tu hành.
Chiến lực của Tuyết Sinh hiện tại nếu chỉ tính trên phương diện Pháp Tu đại khái khoảng hai đơn vị chiến lực, gần gấp đôi tu sĩ Phàm Cơ viên mãn, dù chưa mở bất kỳ Khiếu Huyệt nào nhưng hắn dùng Cực Cảnh Luyện Khí bước vào Trúc Cơ.
Còn đường Linh Tu, bản thân lấy Cực Cảnh Khai Quang đột phá Túc Mệnh, cộng với một tầng Mệnh Hồn đang có, chiến lực của hắn là ba đơn vị.
Dưới hai loại tu vi trùng điệp bộc phát kết hợp Thể Tu Phục Cân viên mãn, sức chiến đấu sẽ đạt đến một cái cấp độ kinh người.
Chí ít tám đơn vị chiến lực.
Như vậy chỉ cần không gặp hạng tu sĩ Thiên Kiêu có nội tình thâm hậu giống hệt bản thân, Tuyết Sinh gần như vô địch dưới Kết Đan kỳ, bởi cho dù là Trúc Cơ viên mãn chín tầng Mệnh Hoả cũng chỉ sở hữu mười đơn vị chiến lực mà thôi.
Chưa kể Tuyết Sinh còn có lá bài tẩy Phượng Hoàng Thiêu Thiên, đạo pháp kia thần diệu tuyệt luân, tương xứng một đơn vị chiến lực.
Mà Tuyết Sinh, bất luận sức chiến đấu hay kinh nghiệm chém gϊếŧ, trong thế hệ thiếu niên cùng trang lứa khó ai sánh kịp.
"Phần Thiên Giới bài trừ Linh Tu, cho nên không thể để lộ chuyện ta thôn hồn tu Linh, tuyệt đối phải che giấu!" Phân tích hai mặt lợi hại, Tuyết Sinh biết bản thân nên làm cái gì, tính cách hắn vốn cảnh giác thận trọng, sau này càng phải chú tâm.
Nhưng vẫn có điều Tuyết Sinh không hiểu.
Cơ duyên gì Trần Thanh lại luyện thành Thôn Hồn Kinh?
Vì theo như nhận thức đại chúng, tu sĩ Linh Giới sở hữu trạng thái thể chất dị biệt khiến cho bọn hắn không thể Luyện Khí tu Pháp, nghĩ sâu xa hơn, tu sĩ Phần Thiên Giới cũng vậy, đáng lý thôn hồn tu Linh là chuyện bất khả thi.
Vậy bằng cách nào hắn cùng Trần Thanh làm được?.
Còn có..Nhàn Vân Tử từng khua môi múa mép chuyện lai lịch, Tuyết Sinh không hoàn toàn cho rằng đối phương đang nói chuyện giật gân.
Rồi...Minh Linh Ấn nên giải thích thế nào đây?.
Minh Linh Ấn như tiêu ký chỉ thuộc về Linh Giới Chi Tu, thậm chí, phải là kẻ sở hữu huyết thống tinh thuần, mang trong mình vị cách cao thượng.
Tôn Minh Chí Giả!.
Vấn đề này Tuyết Sinh vẫn cực kỳ mơ hồ, hắn từng nghe, tại thời khắc đột phá Kết Đan sẽ có cơ duyên phá bỏ phong ấn ký ức.
Nhưng đối với Tuyết Sinh hiện tại, chuyện xảy ra trước năm sáu tuổi đã không còn quan trọng nữa.
Quá khứ cũng vậy, như mây bụi mà thôi.
Hắn sống vì thực tại, tu hành theo sơ tâm.
Đêm sâu, tinh thần tranh huy, quần tinh cao chiếu, khi Hạo Nguyệt đăng đỉnh thương khung, vừa lúc Tuyết Sinh nhấc chân bước qua kiếm môn.
Ngay lập tức tàn kiếm chấn minh, một cặp mắt từ thâm u đột nhiên trợn mở quét ngang thiên địa, dường như dò xét, có điều sứ mệnh của nó là ngăn cản hung linh dị thú, đối với nhân loại chỉ xem không cản.
"Chủ tử! Ngươi nói tới nơi này để thực hiện một lời hứa sao?" Nhàn Vân Tử đi theo, nghiêm túc mở miệng.
Tuyết Sinh quan sát thôn trang, đem thần thức bao phủ dò xét từng gian nhà, lúc lâu mới lặng lẽ gật đầu, trầm mặc lên tiếng.
"Hiện tại không phù hợp, đợi trời sáng đi" Tuyết Sinh thì thào, đang nói, thần sắc bỗng nhiên khẽ động.
Nhàn Vân Tử nhìn thấy biểu hiện của Tuyết Sinh, lập tức phóng tầm mắt về nơi xa.
"A! Dao động linh lực, là hơi thở tu sĩ!".
Cuối thôn có một khoảnh điền viên, bên trong đắp ngôi mộ đất, lúc ánh trăng rơi xuống, khi tia sáng hệt thanh kiếm bạc xuyên thấu không gian, nhìn rõ một thiếu niên đang quỳ lạy trước mộ phần.
Đất còn khá xốp, lưu giữ nước bùn, rõ ràng mới chôn cất gần đây.
Chuyện tu sĩ sinh hoạt tại thế tục, Tuyết Sinh không kỳ quái, bởi trước cổng thôn tồn tại một kiện tàn phẩm Pháp Binh, chứng tỏ nơi đây được Tiên gia bảo hộ.
Thứ khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là trên cơ thể thiếu niên phảng phất một cỗ khí tức đồng nguyên thuộc về Ma Thiên Thể Quyết, đối phương đang ở giai đoạn Trùng Huyết, huyết khí tuy nhạt nhưng tương đối tinh thuần.
"Thằng này căn cơ không tệ, thể chất cũng có chút đặc thù" Nhàn Vân Tử vuốt râu, cao thâm mạt trắc nói.
Hai người ẩn thân trong bóng tối, bởi cấp độ khác biệt, thiếu niên không thể nhận ra có bốn con mắt từ chỗ thâm u đang chằm chằm nhìn về phía mình.
Nghe Nhàn Vân Tử nói, Tuyết Sinh gật đầu đồng thuận, bằng vào tu vi Trúc Cơ hắn dễ dàng xem thấu nội tình một tán tu cấp thấp.
"Luyện Khí tầng ba, Luyện Thể Trùng Huyết kỳ! Hoặc là gốc gác của hắn liên quan La Sát Môn, cũng không loại trừ khả năng giống ta..Hậu nhân tử sĩ Doanh Binh chăng?" Tuyết Sinh nghi hoặc, lại tiếp tục xem.
Ánh trăng.. Phần mộ..Thiếu niên.
Cảnh kia rơi vào mắt, Tuyết Sinh bất giác rùng mình, ngăn không được hồi tưởng, xoá không sạch thương tâm.
Chính hắn cũng từng quỳ trước mộ phần phụ mẫu, giống hệt vậy.
Khác chăng, Tuyết Sinh không khóc rống, còn thiếu niên kia kêu gào xé họng.
"Sư tôn!! Vì cái gì đang tốt đẹp, nhà cao cửa rộng chăn ấm nệm êm lại ra đây nằm? ".
"Sư tôn đi rồi, bỏ ta một mình trên thế gian, mai này làm sao sống tiếp!".
"Đồ nhi vô năng không thể báo đáp ân sư, chỉ có thể ở đây cúi đầu đưa tiễn!".
Hắn khóc thật lớn, thanh âm khàn khàn chấn động tứ phía, ở trong đêm vắng giống như Ma hờn Quỷ khiếu vậy, nghe mà bi ai, nghĩ mà lạnh người.
Tuyết Sinh trầm mặc, đáy lòng ngổn ngang, vốn dĩ quên rồi, bỏ xuống được rồi, tự dưng lại dâng trào.
"Là hài tử có tình, nếu như ta thu được đệ tử như vậy, chết không đáng tiếc!" Nhàn Vân Tử sụt sùi, bỗng nhiên sờ thấy hai mắt hơi cay.
Hắn cũng từng có đệ tử trung thành, rồi cũng chính hắn buông tay đồ sát, đây là khổ tâm lớn nhất, chỉ sợ sẽ còn bám víu, đi theo dằn vặt đến cuối đời.
Nhưng hắn không có cách nào.
Thế đạo này vốn dĩ ác liệt như vậy, cho nên giữa trăm người khó kiếm kẻ có tình.
Trong mắt hắn Tuyết Sinh tính là một cái, thiếu niên trước mặt tương tự, vừa gặp liền cảm thấy thân quen.
Tuyết Sinh lặng lẽ gật đầu, tâm tình phức tạp.
Tiếng khóc càng lớn, như lũ trào đê vỡ.
Tuổi đối phương chỉ tầm 13-14, nhưng lời lẽ rất thống thiết hữu tình, thái độ càng là chân thành day dứt.
"Sư tôn! Đám người kia thật ác độc..Ta hận, nếu như đầy đủ thực lực nguyện băm vằm bọn hắn, xẻo thịt róc da báo thù cho sư tôn!".
"Đáng giận!" Nhàn Vân Tử chăm chú ngóng nhìn, trong mắt dâng lên phẫn nộ, lộ ra hoảng hốt.
Trăng càng lên cao.
Khung cảnh như mộng ảo nhưng bi thương quá sâu khiến lòng người thổn thức khó nguôi.
"Hài tử đáng thương, đây rõ ràng là duyên phận..Nếu không thu được quý đồ..Tên lão tử về sau đọc ngược!" Nhàn Vân Tử hừ lạnh, tâm ý thông suốt rồi.
Nhưng vào lúc này thiếu niên đột ngột ngẩng đầu, vừa vặn ánh trăng xuyên qua mi mỏng chiếu xuống con ngươi.
Hai mắt rất sáng, tựa như tinh thần vậy, Nhàn Vân Tử cảm thấy thật quen, bất giác ngoái nhìn Tuyết Sinh.
Dưới trăng, một bộ thanh sam đơn bạc lấm lem sình bùn, thiếu niên trắng mềm gầy yếu dường như có bệnh, nét mặt đượm buồn lộ ra non nớt.
Tuổi nhỏ thanh tú, sau này lớn lên nhất định phi phàm.
Thế nhưng..
Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu mục quang của hắn không linh động một cách dị thường, con ngươi đen tuyền tựa thâm uyên vậy, còn biết phát sáng, liên tục liếc đảo ngang dọc.
Chỉ cần đủ liền xem thành thiếu niên thông minh nghịch ngợm, nhưng ở hắn mọi thứ đều quá đáng.
Phía sau, Nhàn Vân Tử vui như được bảo, tay hoa chân múa phấn khích vô cùng, vốn có ý thu đồ, theo cách nhìn của hắn, đối phương trung hiếu đáng khen, tướng mạo cũng coi như thuận mắt.
"Chủ tử!! Ta định thu.." Nhàn Vân Tử muốn nói cái gì.
Nhưng đúng lúc này thiếu niên bỗng nhiên co người bật dậy, vỗ vỗ mông đít.
Sau đó hướng phía mộ đất, cúi đầu ngó nghiêng, cuối cùng thì thà thì thầm một câu.
"Nhưng sư tôn ơi! Ngươi phải thông cảm, sức lực đồ nhi có hạn..Có hạn nha.. Việc báo thù e rằng nan giải! Ngươi cố tìm người tài giỏi".
"Sư tôn! Chúc may mắn, chào tạm biệt!".
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Dục Hoả Trùng Sinh
- Chương 102: Tạm biệt sư tôn..