Nói cách khác Phùng Thần cũng không ở.
“Lãnh Mục, vậy ngươi vào thông báo chủ tử ngươi một chút, bên đây của ta thật sự rất gấp.”
Tần Lam đối với Lãnh Mục nói.
“Quân đại tiểu thư, không phải thuộc hạ không giúp người, là bọn ta đều có quân quy, không có lệnh của chủ nhân, thuộc hạ không dám liều lĩnh đi vào
Lãnh Mục lắc đầu.
“Vậy ta vào trong, nếu như chủ nhân ngươi trách tội, một mình ta gánh chịu.”
“Nhưng thuộc hạ chưa qua thông truyền, cho người vào, chủ tử cũng sẽ trách tội…”
Lãnh Mục lắc đầu.
Tính cách ở kiếp trước của Tần Lam thật sự rất tốt, nàng thoáng nhìn cười một cái, đều vì mặt mũi, cho dù là một cái nhíu mày, đó cũng là ôn nhu dịu dàng, nhưng sau khi chết thảm sống lại một lần, nóng nảy hơn nhiều rồi, nghe thấy Lãnh Mục nói như thế này không được, như thế kia không được, điều này khiến nàng tức đến hận không thể cho thuộc hạ rập khuôn này một cái đạp.
“Nếu Huyền Vương trách tội, một mình ta gánh chịu được rồi chứ!”
Lời nói vừa dứt, cũng mặc kệ Lãnh Mục có đồng ý hay không, trực tiếp nhấc chân lên con đường nhỏ đá cuội, hướng về phía sau núi đi.
Phía sau núi khá lớn, từng ngọn cây cọng cỏ đều là trồng nhân tạo.
“Thần nữ Quân Phi Yến cầu kiến Huyền vương gia.”
Tần Lam đi vài bước, ngoại trừ thỉnh thoảng truyền đến tiếng côn trùng kêu, không nghe một chút tiếng luyện kiếm.
Vì thế Tần Lam gọi một tiếng.
Sau đó không có hồi âm.
Nếu như không phải Lãnh Mục nói Tiêu Phong Hàn đang ở sau núi luyện kiếm, nàng cũng phải nghi ngờ bị người khác đùa giỡn rồi.
“Huyền vương gia, ngài ở đó không?”
Tần Lam hỏi lại một lần.
Vẫn là không có hồi âm.
Khi Tần Lam đang suy nghĩ có phải Tiêu Phong Hàn đang cố ý không trả lời nàng không, đột nhiên một tiếng kêu rên vang lên, tiếng động rất nhỏ, nếu như nghe không kỹ, gần như có thể bị lơ là.
Tần Lam ngay lập tức nhấc chân đi về phía bên phải.
Thế nhưng còn chưa đến gần, lại chỉ nhìn thấy sương mù lượn lờ, hơi nước bay lên, dưới sự chiếu sáng của ánh trăng, một nam tử tựa lưng vào nham thạch, thân thể ngâm trong nước, những sợi tóc dài rối tung ở sau lưng, cái lưng trắng lạnh bị hơi nước bốc lên làm cho hồng nhạt, giọt nước lăn xuống, tràn ngập mị hoặc…
Đây chính là nội dung Tần Lam nhìn một cái đã thấy.
Chỉ trách nàng thị lực cực tốt, ngay cả từng giọt nước ở trên lưng đều nhìn thấy rõ ràng, hay là mặt nạ màu màu vàng kim để ở bên bờ…
Tần Lam chỉ cảm thấy não nổ tung, soạt một cái xoay người lại, cả người từ mặt đến cổ, đều đỏ thành một mảng.
“Huyền vương gia, xin lỗi… Thần nữ không biết ngài, ngài đang…”
Tần Lam ngay cả nói chuyện cũng không lưu loạt rồi, chỉ cảm thấy cả người đều thiêu như đốt, cũng tức giận lẫn lộn.
Ngài đang tắm, ngài không thể nói một tiếng?
Ta gọi nửa ngày trời, ngài cũng không có động tĩnh.
Mặt của Tần Lam lúc nóng lúc lạnh, vừa ngượng ngùng vừa phẫn nộ.
“Huyền vương gia, thần nữ trước đó đã gọi ngài rất nhiều tiếng, ngài không nghe thấy sao?”
Tần Lam cắn răng hỏi.
Không ai trả lời nàng.
Tiêu Phong Hàn không nói chuyện.
Tần Lam mím môi, thầm nghĩ nàng nói nửa ngày, Tiêu Phong Hàn luôn không mở miệng, rõ ràng cũng không định gặp nàng, rõ ràng là bởi vì chuyện khi ban ngày đang giận dỗi, Tần Lam quả thật tức cười, chuyện ban ngày là lỗi của nàng sao?
“Huyền vương gia, thần nữ trễ như vậy đến làm phiền người, là có chuyện muốn thỉnh cầu, em họ bị trúng an hồn lạc, vương gia có cho mượn vật yêu thích, thần nữ sẽ ghi nhớ ân tình của vương gia, vô cùng cảm kích.”
Tần Lam đưa lưng về phía Tiêu Phong Hàn, cầu xin nói.
Không có tiếng động…
Không hồi âm.
Tiêu Phong Hàn vẫn không mở miệng.
Cục tức nhịn ở trong lòng của Tần Lam ngày càng to, sắp nhịn không được nữa rồi.
“Huyền vương gia, ngài có nghe lời thần nữ nói không?”