Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Phong Hàn cũng đang nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tựa đao quang kiếm ảnh, lưỡi dao sắc bén vô hình lặng lẽ lóe lên.
Một giọng nói vừa ôn hòa vừa lạnh lùng lại như ẩn chứa một chút gì đó sâu xa vang lên: “Nếu Quân tiểu thư đã không muốn, Đại Tướng quân cũng không cần miễn cưỡng, Bổn vương đã nói sẽ bỏ qua chuyện cũ, vậy nên cũng sẽ không để ý Quân tiểu thư có xin lỗi hay không.”
Tiêu Phong Hàn nói.
Đôi mắt phượng dưới mặt nạ hờ hững mà thâm trầm nhìn chằm chằm vào người Tần Lam, khoé miệng hơi mím xuống, có chút cảm giác lạnh lùng.
Quân Lôi Đình vừa nghe những lời này của Tiêu Phong Hàn xong thì lông mày đã nhảy dựng lên. Theo như ý tứ hàm chứa trong những lời này, ngoài miệng Huyền Vương nói rằng không thèm để ý nhưng hình như ánh mắt nhìn khuê nữ nhà mình lại lạnh lùng hơn thì phải?
Không ổn rồi!
Ngay lập tức, ông cúi đầu nói: “Vương gia chớ nên hiểu lầm, tiểu nữ tuyệt đối không có ý không muốn xin lỗi Vương gia, tiểu nữ biết bản thân mình đã làm sai quá nhiều nên trong lòng sợ hãi, không dám đối mặt với Vương gia mà thôi.”
Quân Lôi Đình nói lời lẽ chính đáng.
Bọn thuộc hạ phía sau Tiêu Phong Hàn cũng giật giật khóe miệng, da mặt căng ra, trong lòng thầm nghĩ, Đại Tướng quân Quân gia này một mặt lời lẽ chính đáng, nhưng bản lĩnh trợn mắt nói bậy đúng là mở miệng là nói ngay được.
“À… thật sao?”
Tiêu Phong Hàn cười nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại.
Câu hỏi này đương nhiên là hỏi ngược lại Tần Lam.
Nụ cười này khiến mọi người sững sờ.
Huyền Vương có khí chất ôn hòa nhưng lại khiến cho tất cả những người trong Hội Anh Lâu cảm thấy lạnh lùng xa cách, người khác chớ đến gần. Hắn ngồi trên xe lăn, đeo mặt nạ màu bạc, tất cả mọi người không thể nhìn thấy dung mạo của hắn, chỉ có từ đôi môi trở xuống là lộ ra bên ngoài. Nhưng đôi môi mỏng hồng nhuận ngày thường vẫn mím chặt, lúc này chỉ hơi nhếch lên một chút đã khiến trái tim người ta đập loạn xạ, cảm thấy đẹp đến chói mắt.
“Đương nhiên là thật.”
Quân Lôi Đình vừa bước ra khỏi cửa Hội Anh Lâu, Tiêu Phong Hàn cũng nói với thuộc hạ phía sau.
Bánh xe kim loại lăn trên mặt đất, rời khỏi Hội Anh Lâu.
“Cung tiễn Vương gia…!”
“Cung tiễn Vương gia…!”
Mọi người đứng sau cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi bị nghẹn trong ngực, hôm nay đúng là một ngày kinh tâm động phách, nhưng thông qua sự việc lần này, mọi người cũng hiểu được Đại Tướng quân Quân gia yêu thương nữ nhi của mình như thế nào.
Mà đối với việc Đại tiểu thư Quân gia biến nguy thành an, mọi người chỉ cảm khái một tiếng, ai bảo người ta có một người cha chiến công hiển hách chứ, cũng không biết đồ vật mà Quân Lôi Đình trình lên cho Vương gia là thứ gì mà mọi chuyện trong quá khứ đều được xóa bỏ, Huyền Vương cũng không truy cứu tội của Đại tiểu thư Quân gia nữa.
Chậc chậc chậc…
Đại tiểu thư Quân gia này đầu thai thật tốt nha.
…
Trời tháng sáu, ánh mặt trời nóng như thiêu đốt chiếu trên mặt đất tạo thành ánh sáng màu vàng kim.
Tại đình nghỉ mát trong hậu viện của Huyền Vương phủ.
Tiêu Phong Hàn mặc một bộ đồ màu xanh lam, ánh mắt lạnh lùng nhìn xa xăm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngay sau đó, thuộc hạ Lãnh Mục dẫn một nam tử khoảng tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi đến. Dáng người nam tử kia ốm yếu, mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng dung mạo tuấn tú, sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn gần có thể thấy hai mắt hắn đỏ lên, trên mắt có quầng thâm sâu, trên người thoang thoảng mùi thảo dược.
Người này là y sư chuyên trách của Tiêu Phong Hàn, hai người cũng là bằng hữu thân thiết, tên là Phùng Thần.
“Cảnh Hành, ngươi tìm ta?”
Phùng Thần đi đến trước mặt Tiêu Phong Hàn nói.
Cảnh Hành là tên tự của Tiêu Phong Hàn.
Chỉ cách xưng hô thôi cũng có thể nhìn ra quan hệ của hai người tốt như thế nào.
“Ngồi đi.”
Tiêu Phong Hàn chỉ về phía đối diện.
Phùng Thần cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, không nhịn được ngáp một cái.
“Mấy ngày không ngủ rồi?”
Tiêu Phong Hàn hỏi hắn.
Phùng Thần lắc lắc đầu không định trả lời, Tiêu Phong Hàn liếc nhìn hắn, hắn đành phải mỉm môi nói: “Sáu ngày, nhưng cũng có ngủ vài lần.”
Hắn nói.
“Phải chú ý thân thể.”
Tiêu Phong Hàn nhíu mày nói.
Ai ngờ lời này vừa nói ra, hai mắt Phùng Thần lại đỏ lên: “Sáu ngày liền ta không ngủ thì còn có nhiều ngày khác, nhưng Cảnh Hành, cơ thể của ngươi không thể kéo dài được nữa, ta không trị hết, cũng không tìm được ngọn nguồn, không biết giải độc cho ngươi như thế nào, ta, ta… Ta không biết nên làm gì bây giờ nữa.”
Vẻ mặt Phùng Thần chán nản, trên mặt tràn đầy oán giận đối với sự bất lực của mình.
“Con người có số mệnh cả, A Thần, ngươi không cần tự trách mình như vậy.”
Tiêu Phong Hàn nói.
Giọng nói của hắn bình thản, dường như không quan tâm đến sống chết của chính mình, nhưng càng nhìn dáng vẻ này của hắn, Phùng Thần càng không chịu nổi.
Phùng Thần không lên tiếng nhưng mày vẫn nhíu chặt không buông.
Tiêu Phong Hàn biết khúc mắc trong lòng hắn nên không nói thêm điều gì, chỉ đột nhiên nâng cánh tay lên, chỉ vào một vị trí trên cơ thể, nhìn về phía Phùng Thần hỏi: “Ở đây là ***** ** gì?”
Phùng Thần nhìn thoáng qua, buột miệng nói: “Thông thiên huyệt.”
“Nếu ấn lâu vào đó thì sẽ như thế nào?”
Tiêu Phong Hàn lại hỏi.
Phùng Thần xoa xoa mi tâm, xua tan cơn buồn ngủ trong đầu: “Sẽ lâm vào hôn mê ngắn, Cảnh Hành hỏi điều này làm gì vậy?”
Nghe Phùng Thần nói, Tiêu Phong Hàn khẽ “ồ” một tiếng, sau đó lẩm bẩm nói: “Chẳng trách…”
“Cái gì?”
Phùng Thần hơi khó hiểu được.
“Hôm nay gặp được một nữ tử, vì không muốn hành lễ xin lỗi với Bổn vương mà nàng ta tự làm cho chính mình hôn mê."