Editor: Kisei
Beta: Cận
"Bẩm báo vương gia Vương phi, quản gia truyền lời nói Trương Tam bọn hắn đã trở về, bây giờ đang ở trong sảnh, Vu quản gia hỏi Vương gia Vương phi nên xử trí như thế nào?"
Xuân Yến ở bên ngoài cửa nói vào, Hách Liên Hiên có chút mê man nhìn Lãnh Ly, một mặt không biết làm sao.
Lãnh Ly ôn nhu cười một tiếng nói: "Hiên, chúng ta vừa tiến cung, tứ ca liền điều người của chúng ta ra ngoài hỗ trợ, ngay sau đó Hoàng Thượng gặp chuyện, gia đinh trong phủ chúng ta lại mất tích, ngươi không cảm thấy trùng hợp sao?"
"Gia đinh trong phủ mất tích cùng phụ hoàng gặp chuyện có quan hệ gì?"
Hách Liên Hiên có chút không rõ ràng, đôi mắt trong veo nghi hoặc nhìn Lãnh Ly. Thấy hắn như vậy, Lãnh Ly trong lòng khẽ thở dài một cái, tên ngốc tâm tư đơn thuần này làm sao có thể nghĩ đến là Tứ Vương Gia đang mượn đao gϊếŧ người đâu. Chẳng qua cũng chính là tâm tư đơn thuần này mới khiến cho mình đau lòng không phải sao?
"Được rồi, không có quan hệ gì. Ngươi thật dễ nuôi, ta đi ra xem một chút, dù sao chuyện này liên quan đến tồn vong của Vương phủ. Ta nghĩ Tứ Vương Gia đã đem chuyện này truyền về cung. Đoán chừng Hoàng Thượng cũng đã có động thái. Ngươi không cần quản chuyện này, đem thân thể dưỡng tốt cho ta là được."
Lãnh Ly kéo lại chăn đắp cho Hách Liên Hiên xong liền xoay người rời đi. Nhìn xem bóng lưng của nàng, Hách Liên Hiên con ngươi xẹt qua một tia ôn nhu. Hắn đợi Lãnh Ly rời đi mới vén chăn lên, nhẹ nhàng ngồi dậy, rắc lên vết thương của mình một chút thuốc bột. Mà lúc này cửa sổ bị mở ra, Thanh Ảnh lách mình vào.
"Chủ tử!"
"Như thế nào?"
Lúc này Hách Liên Hiên toàn thân bao phủ một tia khí tức băng lãnh xa cách. Hắn cúi thấp đầu phảng phất như đang suy tư điều gì, lại giống đang đợi cái gì, thần sắc kia không giận mà uy, uy nghiêm để Thanh Ảnh si mê chăm chú nhìn thêm mấy lần.
"Tin tức đã bị truyền về hoàng cung, Hoàng Thượng cũng đã bắt đầu điều tra Tứ Vương Gia, mà Liễu Quý Phi cùng Tam vương gia bên kia , có vẻ như cũng muốn mượn tay Tứ Vương Gia trừ bỏ chủ tử. Lần này nếu không phải chủ tử đứng ra vì Hoàng Thượng cản một tiễn, đoán chừng bọn hắn đã đắc thủ."
"Tiếp tục theo dõi!"
Hách Liên Hiên lãnh đạm phân phó.
"Vâng! Chủ tử, vết thương của ngài không có trở ngại gì chứ?"
Thanh Ảnh thật lòng quan tâm.
"Chuyện ngươi không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều!"
Hách Liên Hiên bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt âm lãnh phảng phất như một thanh kiếm sắc, nháy mắt làm cho cả phòng lạnh tới cực điểm. Thanh Ảnh co rúm lại, cuối cùng cúi đầu lui ra ngoài.
Sờ sờ miệng vết thương, nhớ tới dáng vẻ Lãnh Ly vì mình mà hút độc, Hách Liên Hiên ngực nóng lên, đứng dậy hướng đại sảnh đi đến.
Trong đại sảnh, Lãnh Ly hỏi Trương Tam bọn hắn bị Tứ Vương Gia gọi đi làm cái gì, bọn hắn chỉ nói là phụ giúp chuyển một chút đồ, sau đó Tứ Vương Gia mời uống rượu, sau đó liền ngủ một hồi, lúc này mới tỉnh rượu trở về.
Lãnh Ly thấy hỏi không ra cái gì liền để bọn hắn xuống dưới nghỉ ngơi. Nhưng vào lúc này Hách Liên Hiên đi ra, nhìn thấy Lãnh Ly thần sắc có chút mỏi mệt liền cảm thấy đau lòng.
"Hiên, sao lại ra đây rồi? Không phải nói ngươi nên nghỉ ngơi sao?"
"Ta không sao, nằm một chỗ cũng không tốt, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?"
"Cũng tốt!"
Lãnh Ly kéo Hách Liên Hiên ra khỏi Vương phủ.
Trên đường cái kinh thành phồn hoa như gấm. Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên tâm tình ít nhiều có chút vui vẻ. Mà Hách Liên Hiên nhìn Lãnh Ly cười vui vẻ như vậy, đáy lòng cũng là một mảnh mềm mại. Nếu như có thể, hắn thật muốn cùng nàng sống cả một đời như vậy.
"Ai u, ta còn tưởng là ai chứ? Đây không phải Ngũ vương gia cùng ngũ vương phi a. Sao mà đến đi dạo cũng không có nha hoàn đi theo! Muội muội, ta mà là ngươi thì ta đã trốn ở trong nhà không dám ra khỏi cửa rồi, thật mất mặt a!"
Chính là không phải oan gia không gặp mặt, người đến chính là Lãnh Sương Linh. Lãnh Ly cảm thấy bao nhiêu tâm trạng tốt đẹp đều biến mất hết.
Lãnh Ly không có ý định đáp lại nàng, mình cùng Lãnh gia cũng coi như chính thức cắt đứt liên hệ, bây giờ nếu lại gây chuyện e là cả hai bên đều mất hết mặt mũi, nàng lôi kéo Hách Liên Hiên dự định hồi phủ, nhưng hết lần này tới lần khác Lãnh Sương Linh chính là không buông tha Lãnh Ly.
Ả bước đến một bước ngăn trước mặt Lãnh Ly, một mặt đầy khinh bỉ nói: "ngươi đây là ý gì? Thấy tỷ tỷ còn chưa hành lễ đã muốn đi?"
Chuyện của đại ca khiến Lãnh Sương Linh ghi thù trong lòng, Lãnh gia cứ như vậy bị Lãnh Ly phế đi một đứa con trai, phụ thân còn không cho mình gây sự. Từ nhỏ đến lớn, Lãnh Sương Linh chưa từng phải chịu uất ức như vậy. Hôm nay gặp được trên đường, nếu không thể chỉnh Lãnh Ly một phen, nàng làm sao cũng không nuốt trôi được cục tức này.
"Tỷ tỷ? Ngươi là tỷ tỷ của ai? Lãnh Sương Linh, ta Lãnh Ly cùng Lãnh gia các ngươi đã không còn quan hệ gì, chó ngoan không cản đường, tránh ra!"
Lãnh Ly sắc mặt cũng có chút âm trầm, lúc này bởi vì Lãnh Sương Linh kêu gào, chung quanh đã tụ tập không ít người xúm lại xem kịch, loại cảm giác bị người ta bàn tán như vậy khiến Lãnh Ly có chút không thoải mái.
"Ngươi mắng ai là chó? Ngươi mắng một câu nữa thử xem!"
Lãnh Sương Linh ngón tay chỉ thẳng mặt Lãnh Ly. Nghĩ đến Hách Liên Hiên còn chưa bình phục hẳn, Lãnh Ly nhíu mày, cũng lười cùng nàng nói nhảm, nhẹ nhàng lui lại một bước, khóe miệng nổi lên nụ cười quỷ dị.
"Lãnh Sương Linh, chính ngươi tự chuốc lấy họa, ta cũng không có cách, chẳng qua ta cho ngươi biết, bổn vương phi hôm nay không phụng bồi."
Lãnh Ly kéo Hách Liên Hiên muốn đi, Lãnh Sương Linh một mình rống nửa ngày Lãnh Ly cũng không có ý đáp lại, một đôi mắt càng thêm âm tàn lên. Nàng bỗng nhiên bắt lấy tay Lãnh Ly, tay còn lại giơ lên hướng đến mặt nàng đánh đến.
Lãnh Ly đã sớm chuẩn bị, ngay trước khi Lãnh Sương Linh đánh tới, một hàng bột phấn trắng rơi trên mặt ả. Ngay sau đó liền nghe ả kêu rên một tiếng, lập tức buông tay, ôm mặt lớn tiếng kêu la.
"Lãnh Ly, ngươi con tiện nhân này! Ngươi dám dùng ám chiêu, ngươi...!"
Lãnh Ly cười lạnh, cũng mặc kệ người chung quanh thấy thế nào, kéo Hách Liên Hiên định rời đi.
"Ly nhi, mặt nàng không sao chứ?"
Hách Liên Hiên sắc mặt có chút tái nhợt, bây giờ nhìn dáng vẻ Lãnh Sương Linh, thân thể không tự chủ nhích lại gần Lãnh Ly.
"Ngươi quan tâm nàng?"
Lãnh Ly bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, không biết vì cái gì, nàng luôn cảm thấy Hách Liên Hiên ôn nhu cùng quan tâm chỉ có thể dành cho mình, bây giờ hắn vì Lãnh Sương Linh nói như vậy, nàng nháy mắt hiện lên lửa giận.
Hách Liên Hiên chưa từng thấy Lãnh Ly đối với mình như vậy, trong lúc nhất thời gấp đến muốn khóc, hắn khoát tay giải thích nói: "Không phải không phải! Nàng là tỷ tỷ của Ly nhi, ngươi làm vậy với nàng, nhạc phụ đại nhân sẽ trách tội ngươi."
Thấy hắn không phải vì quan tâm Lãnh Sương Linh, Lãnh Ly trong lòng lửa giận mới hơi giảm bớt một chút. Nàng cũng có chút không hiểu, mình để ý Hách Liên Hiên như vậy từ khi nào?
"Ta không có loại tỷ tỷ như vậy!"
Lãnh Ly trừng Lãnh Sương Linh nhàn nhạt nói: "Yên tâm đi, chỉ là một chút hương phấn mà thôi."
Cho đến lúc này, Hách Liên Hiên mới phát hiện hương phấn vừa rồi mua đã sớm không thấy đâu nữa, lập tức thật thà cười cười, đi đến bên người Lãnh Sương Linh tốt tính nói: "Ngươi không được khi dễ Ly nữa nhi có biết không? Ngươi là tỷ tỷ, nên quan tâm nàng nhiều hơn một chút mới phải, làm sao mỗi lần đều đối với nàng ác ngôn ác ý? Thôi tự trở về rửa mặt đi."
Nói xong đứng dậy ôm lấy Lãnh Ly hướng Vương phủ rời đi, đáy mắt xẹt qua vẻ vui sướиɠ.
Lãnh Ly thấy hắn nhỏ giọng thì thầm cùng Lãnh Sương Linh, bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên, nàng nắm lấy góc áo Hách Liên Hiên, chu miệng nhỏ nói: "Về sau không cho phép đối với những nữ nhân khác ôn nhu như vậy, ngươi chỉ có thể ôn nhu với ta nghe chưa?"
"Được được được, về sau chỉ ôn nhu với Ly nhi."
Câu nói này giống một dòng thanh tuyền xẹt qua đáy lòng Lãnh Ly, nhàn nhạt, ấm áp.
Hai người cứ như vậy không coi ai ra gì rời đi, không chút nào để ý sống chết của Lãnh Sương Linh. Thế nhưng là Lãnh Ly biết, vừa rồi nàng cố tình hủy đi mặt Lãnh Sương Linh, Lãnh tướng quân nhất định sẽ không bỏ qua.
Đối với địch nhân nàng cho tới bây giờ đều không nương tay! Trước kia nghĩ nàng với mình là tỷ muội cùng cha khác mẹ, rất nhiều lần nhường nhịn nàng, bây giờ đã nàng không nghĩ đến đoạn tình nghĩa này, mình cũng không cần vì nàng mà nương tay.
Mà chuyện Lãnh tướng quân tới cửa cũng là Lãnh Ly cố tình sắp đặt. Hoàng Thượng cho nàng kim bài, nếu bây giờ lại có quân quyền trong tay, nàng không tin Hách Liên Trần còn có thể ngồi được vững! Không buộc hắn động thủ trước, mình làm sao có cơ hội báo thù?
Hai người cười cười nói nói về Vương phủ, mảy may không có đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng. Lãnh Ly hiếm khi đối với Hách Liên Hiên thể hiện ra vẻ mặt nữ nhân thẹn thùng, để Hách Liên Hiên trong lòng nổi lên từng trận ngọt ngào.
Một đêm ngủ ngon, ngày thứ hai trời vừa sáng, Lãnh Ly đã bị tiếng ồn bên ngoài làm cho tỉnh giấc. Nhìn thoáng qua Hách Liên Hiên ngủ cũng không được an ổn, nàng nhẹ tay xuống giường, lại bị Xuân Yến đột nhiên bước vào làm nàng giật mình.
"Vương phi, ngài mau đi xem một chút đi, Lãnh tướng quân vừa sáng sớm đã tìm đến cửa, nhất định phải đòi gặp được Vương phi, chúng nô tì ai cũng ngăn không được!"
Lãnh Ly khẽ nhíu mày, đến thật đúng là sớm! Nếu như là nàng xảy ra chuyện, đoán chừng người phụ thân này cũng sẽ không để bụng như thế đi. Trong lúc nhất thời khóe miệng có cong lên một nụ cười trào phúng.
"Chải đầu cho ta, ta đi gặp Lãnh tướng quân!"
Lãnh Ly không nhanh không chậm đến ngồi trước gương đồng, Xuân Yến vội vàng tiến lên, lưu loát chải tóc cho nàng, sau đó cùng Vương phi nhà mình tiến đến đại sảnh.
Lãnh tướng quân vô cùng tức giận, trước kia chưa từng nghĩ đến đứa con này của mình lại ra tay thâm độc như vậy? Trước đây không lâu mới hãm hại đại ca của mình, hôm qua lại hủy đi dung mạo của Lãnh Sương Linh.
"Lãnh tướng quân trời vừa sáng đã đến phủ ta huyên náo là vì chuyện gì?"
Lãnh Ly quả nhiên là cao quý trang nhã, một câu Lãnh tướng quân đã nói rõ bản thân nàng cùng với Lãnh Phủ là không còn quan hệ, một câu này cũng khiến Lãnh tướng quân cả kinh.
Vừa qua mấy ngày không gặp, nữ nhi mà hắn không coi trọng, thậm chí vì nàng có chút khờ dại mà sinh lòng ghét bỏ sao có thể trở nên tuyệt đại phong hoa như thế?
"Ly nhi, ngươi lại dám dùng khẩu khí này nói chuyện với vi phụ a?"
Lãnh tướng quân không khỏi có chút tức giận, nghe Lãnh Ly tỏ thái độ xa cách như vậy không khỏi có chút ấm ức, nghẹn đến đỏ mặt tía tai.