"Chuyện ngươi nói trẫm thật đúng là không biết, các ngươi đứng lên trước đi."
Hoàng Thượng lúc này lửa giận gần như đã tắt, Lãnh Ly cũng không làm bộ, đứng người lên chậm rãi đến đỡ Hách Liên Hiên, động tác ôn nhu dịu dàng, để Hoàng Thượng nhịn không được lại nhìn thoáng qua. Mà Hách Liên Hiên hướng Lãnh Ly mỉm cười, đôi mắt hắn tràn đầy tín nhiệm cùng nhu tình đánh thẳng vào nội tâm hoàng thượng.
Ánh mắt này cực giống mẫu phi hắn! Ánh mắt của nữ tử đã để cho mình không biết bao nhiêu nhớ thương! Trái tim không tự chủ được có chút đau xót, đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp.
"Chuyện của Lão Ngũ cũng coi như là do trẫm sơ sẩy, thế nhưng gần đây quốc sự nặng nề, trẫm không thể mỗi chuyện đều chiếu cố hắn. Chuyện nô tài trong phủ, đánh cũng đánh rồi, lát nữa để Lưu công công mang theo các ngươi chọn mấy tên tay chân lưu loát đem về phủ làm hạ nhân, nói thế nào lão Ngũ cũng là vương gia, không thể chịu ủy khuất."
Hoàng Thượng nghĩ là Lãnh Ly sẽ cảm động đến rơi nước mắt, đáng tiếc Lãnh Ly từ đầu đến cuối nhẹ như mây gió, không vui không buồn, thong dong bình tĩnh, riêng chuyện này đã nói lên nàng không giống như các nữ tử bình thường, điều này làm cho hoàng thượng có chút lưu tâm.
"Nhi thần đa tạ phụ hoàng!"
Ngược lại là Hách Liên Hiên có vẻ hơi thụ sủng nhược kinh(ý là tự nhiên được sủng ái nên đâm ra sợ hãi).
"Miễn miễn. Lãnh Ly, ngươi thành hôn chưa được mấy ngày, lại gây nên không biết bao nhiêu phong ba khiến trẫm nghĩ muốn bỏ qua cũng không thể. Chuyện thọ lễ Vân Tương cũng là kì lạ, tại cung của Liễu Quý Phi giáo huấn lão Tứ, tại thanh lâu trêu đùa lão Nhị cùng lão Lục, hai chuyện này ngươi lại giải thích thế nào? Ngươi thân là người đã có chồng, thanh lâu chỗ kia là nơi ngươi nên đi sao? Ngươi đối với lão Tứ hạ độc khiến hắn bị hủy hết mặt mũi, ngươi tâm địa như vậy trẫm làm sao có thể lưu ngươi lại bên cạnh lão Ngũ?"
Lãnh Ly ngước mặt, đôi mắt lóe lên quang mang kì lạ, nàng nhìn Hoàng Thượng phẫn nộ lạnh lùng nói: "Hoàng Thượng ngài đây là đang cắt câu lấy nghĩa sao? Vẫn là nói Hoàng Thượng căn bản không biết chân tướng sự tình? Dân nữ mặc dù chỉ là một cái nha đầu của phủ tướng quân, thế nhưng cũng biết đạo lý người không phạm ta ta không phạm người. Tại cung Liễu Quý Phi, Tứ Vương Gia tùy ý ức hϊếp Ngũ Vương Gia, hắn một chân đá phu quân kém chút hộc máu, đến nay còn hô hấp không được thuận tiện. Mà tất cả mọi người không quan tâm, ta thân làm thê tử chẳng lẽ mắt thấy lấy phu quân của mình chịu khổ mà mặc kệ sao? Còn chuyện ở thanh lâu, Hoàng Thượng sao không đi hỏi hai vị vương gia, đến cùng là ai xuống tay trước trêu đùa người khác! Phu quân ta đôn hậu trung thực, không hiểu cái gì dụng ý khó dò, bị hai vị vương gia đưa đến thanh lâu, hạ hợp hoan tán. Chuyện này nếu là hồi báo Hoàng Thượng, lấy thái độ của Hoàng Thượng đối với Vương Gia, Ngũ vương gia còn có đường sống sao? Dân nữ chỉ là một nữ nhân, vạn sự lấy trượng phu làm trọng, dân nữ làm như vậy cũng chỉ là bảo bảo hộ phu quân. Vương gia dù cho là người bình thường, hắn cũng là trượng phu của Lãnh Ly!"
Hách Liên Hiên con ngươi xẹt qua một tia cảm động, cầm lấy tay Lãnh Ly nước mắt rưng rưng. Nhìn người trước mặt, Lãnh Ly cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều.
Hoàng Thượng lại có chút chấn kinh, những chuyện này hắn không thể nào biết được, trước kia cũng không muốn quản, xem ra quả thật làm cho đứa con trai này chịu nhiều uất ức. Chỉ là chuyện này dính dáng đến Liễu Quý Phi làm cho hoàng thượng trong lòng có chút không được tự nhiên.
"Cho dù sự tình giống như lời ngươi nói, ngươi có thể tiến cung hồi báo với trẫm, đâu đến nỗi phải xuống tay ác độc như thế?"
Lãnh Ly khóe miệng khẽ nhếch, một vòng cười lạnh không che giấu chút nào.
"Hoàng Thượng, tiến cung diện thánh? Dựa vào địa vị của Vương Gia nhà chúng ta trong suy nghĩ của Hoàng Thượng, dân nữ tiến cung sao? Chỉ sợ cửa cung còn chưa tới được, dân nữ liền chết không toàn thây rồi! Mà đợi đến khi thỉnh được khẩu dụ của người, đoán chừng Vương Gia nhà chúng ta cũng thoi thóp đi!"
"Làm càn!"
Hoàng Thượng bị Lãnh Ly nhiều lần ngỗ nghịch, cho dù có tốt tính cũng không thể không nổi giận. Hắn một tay đập vào thư án, lực đạo mạnh đến muốn đánh vỡ một góc bàn.
"Phụ hoàng bớt giận! Ly nhi không có gì ý đồ xấu, chính là nói chuyện tương đối thẳng. Đều là Nhi thần sai, phụ hoàng xin bớt giận!"
Hách Liên Hiên bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, lôi kéo Lãnh Ly quỳ xuống.
Lãnh Ly dù cho quỳ trên mặt đất, đôi mắt vẫn y nguyên không sợ hãi nhìn Hoàng Thượng.
Phần này khí phách, phần này can đảm, không thể không khiến Hoàng Thượng lưu tâm!
Lãnh Ly là nữ nhi của Lãnh tướng quân, Lãnh tướng quân những năm này vì quốc gia xã tắc chinh chiến sa trường, trong tay càng là nắm giữ đại bộ phận binh quyền, dù cho Hoàng Thượng hiện tại lại tức giận Lãnh Ly, cũng không thể không kiêng kị Lãnh tướng quân, huống chi Lãnh Ly nói chuyện mặc dù khó nghe, nhưng cũng là có lý. Hoàng Thượng suy nghĩ chỉ chốc lát, cuối cùng nhịn xuống khẩu khí này.
"Lãnh Ly, hôm nay có lão Ngũ vì ngươi cầu tình, trẫm liền không so đo với ngươi, nhưng là ngươi bây giờ đã gả vào Hoàng tộc, liền nên biết cái gì có thể nói cái gì không thể nói! Huynh đệ bọn họ thủ túc tình thâm, thế nào gọi là thoi thóp? Lần sau còn dám ăn nói lung tung, trẫm liền muốn đầu của ngươi! Trẫm biết những năm này trẫm coi nhẹ lão Ngũ, để hắn uất ức nhiều rồi, ngươi vừa gả tới, trong lòng có chút oán khí cũng không thể tránh được, nhưng là trẫm hi vọng ngươi về sau có thể thu liễm một chút, tránh cho trẫm một chút nhiễu loạn! chuyện ngươi nói trẫm sẽ điều tra thật tốt, trước cùng lão Ngũ trở về đi."
Lãnh Ly biết Hoàng Thượng đang cố gắng nhượng bộ, thế nhưng cứ như vậy trở về nàng có chút không cam tâm, nàng quỳ trên mặt đất nhìn Hoàng Thượng, hơi có chút hối hận nói: "Hoàng Thượng, dân nữ không chú ý ngôn từ, tội đáng chết vạn lần. Chỉ là Vương Gia dù sao cũng là do Hoàng Thượng thân sinh, các vị vương gia khác đều có mẫu phi che chở, chỉ có Ngũ Vương Gia lẻ loi hiu quạnh. Hoàng Thượng phải chăng có thể nhân từ một chút, ban cho ngài ấy một miếng kim bài. Để tránh về sau lại có chuyện như vậy sảy ra, dân nữ có thể kịp thời tiến cung diện thánh, cũng không đi gây chuyện khiến Hoàng Thượng phiền lòng!"
Hách Liên Hiên nghĩ không ra Lãnh Ly vì mình thế mà yêu cầu Hoàng Thượng ban thưởng kim bài, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc. Kim bài trước giờ đều chỉ là ban thưởng cho người có công, chưa từng có tiền lệ vì lí do này mà ban kim bài. Xem cả nước cũng chỉ có một mình Vân Tương được ban kim bài. Lãnh Ly mở miệng xin kim bài như vậy, sợ sẽ thật chọc giận Hoàng Thượng.
"Phụ hoàng, Ly Nhi thẳng tính, không hiểu phép tắc cung trong, Nhi thần trở về chắc chắn quản giáo chặt chẽ. Xin phụ hoàng bớt giận!"
Hoàng Thượng cũng không nghĩ ra Lãnh Ly sẽ mở miệng xin kim bài, trong lúc nhất thời sắc mặt âm trầm, đôi mắt không ngừng đánh giá Lãnh Ly, nhất thời nhìn không rõ dụng ý của nàng.
Bây giờ trong triều thế lực của Lãnh tướng quân cùng Vân Tương bất phân cao thấp, nếu Lãnh Ly vì phụ thân đòi kim bài, thật đáng để Hoàng Thượng phiền lòng. Đặc biệt là Lãnh tướng quân nắm binh quyền trong tay, nếu bây giờ lại có thêm kim bài liền có chút khiến Hoàng Thượng lo lắng.
"Lão Ngũ, thừa dịp trẫm còn kiên nhẫn, mau mang theo thê tử ngươi lui ra đi."
Hoàng Thượng không nói gì đã cự tuyệt, Lãnh Ly nhíu mày, nhưng lại không thể không cùng Hách Liên Hiên quỳ lạy rời đi.
"Nhi thần (dân nữ) cáo lui!"
Hách Liên Hiên nắm tay Lãnh Ly thân người cong lại lui ra.
Bỗng nhiên một thanh lợi kiếm xuyên qua song cửa sổ bắn thẳng đến Ngự Thư Phòng, hướng về phía Hoàng Thượng mà đi.
Hách Liên Hiên không chút suy nghĩ, đẩy Lãnh Ly ra, bước nhanh chạy lên án thư, lập tức bổ nhào vào Hoàng Thượng. Mà Lãnh Ly lại ngay lập tức đẩy cửa phòng ra, đuổi kịp tên thích khách kia.
"Người đâu, hộ giá!"
Hách Liên Hiên con ngươi xẹt qua một tia âm trầm, lập tức run rẩy thân thể đỡ Hoàng Thượng lên, nơm nớp lo sợ nói: "Phụ hoàng, người không sao chứ? Nhi thần không phải cố ý."
Thời khắc mấu chốt, Hách Liên Hiên thế mà lại chạy tới bảo vệ mình, hoàng thượng có chút ngoài ý muốn, không khỏi nhìn Hách Liên Hiên nhiều một chút, thế nhưng uy áp của hắn vẫn khiến Hách Liên Hiên cả kinh "Bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Phụ hoàng trách tội, Nhi thần thật không phải cố ý."
Thấy nhi tử hèn yếu như vậy, Hoàng Thượng trong lòng lần nữa có chút nhói đau, vung tay để hắn đứng lên.
Hách Liên Hiên đỡ lấy Hoàng Thượng đi ra phía ngoài. Vừa rồi bởi vì Hách Liên Hiên kêu to một tiếng, lúc này Cấm Vệ quân đã tụ tập đến, đem Ngự Thư Phòng bảo hộ đến giọt nước cũng không thể lọt.
Hoàng Thượng nhìn Lãnh Ly cùng tên thích khách đang ở hành lang đánh nhau, Lãnh Ly thân thể uyển chuyển đánh với tên thích khách không hề yếu thế để Hoàng Thượng có chút chú ý, quả nhiên là nhi nữ của tướng quân a!
Nhưng vào lúc này, lại một thanh lợi kiếm khác từ trên không bay xuống, lần nữa hướng Hoàng Thượng mà đi.
"Bảo hộ Hoàng Thượng!"
Cấm Vệ quân đầu lĩnh ra lệnh một tiếng, có người đến ngăn cản lợi kiếm. Thế nhưng là đối phương giống như không gϊếŧ chết Hoàng Thượng thề không bỏ qua, ám tiến liên tiếp không ngừng phóng tới.
Hoàng thượng chau mày, không hề che giấu cơn giận của mình, phát ra uy áp để người chung quanh kinh hồn táng đảm.
"Bắt tên này lại cho trẫm. Trẫm muốn nhìn xem, là ai lớn mật như thế!"
"Phụ hoàng cẩn thận!"
Hách Liên Hiên lúc đầu đứng ở phía bên phải hoàng thượng, khúm núm đứng vững, bỗng nhiên phát giác một ám tiễn từ bên trái hướng phía Hoàng Thượng mà đến, không chút suy nghĩ thân thể tiến lên một bước, ngăn tại trước mặt hoàng thượng.
"Phốc" một tiếng, lợi kiếm xuyên phá da thịt, bắn vào xương bả vai của hắn.
Hách Liên Hiên sắc mặt tái nhợt ngã xuống.
Hoàng Thượng lúc này trong lòng như có sóng to gió lớn, một đôi tay kịp thời đỡ lấy Hách Liên Hiên, lại hơi có chút run rẩy.
"Phụ hoàng!"
Một tiếng phụ hoàng như gọi đến tận sâu trong lòng hoàng thượng. Cái tên ngốc này bị mình ghẻ lạnh nhiều năm như vậy, thế mà tại thời khắc nguy cấp lại dám đứng ra, vì chính mình cản một tiễn, trái tim hắn không tự chủ được có chút đau đớn.
"Ngự y đâu? Nhanh truyền ngự y!"
Hách Liên Hiên miệng vết thương đã có máu đen chảy ra, có thể thấy trên ám tiễn có độc, Hoàng Thượng lần đầu tiên vì Hách Liên Hiên lo lắng.
Lúc này thích khách cũng bị Ngự Lâm quân bắt được, Lãnh Ly nhìn thấy Hách Liên Hiên sắc mặt tái nhợt cảm thấy đau lòng máu đen ở miệng vết thương chảy ra lại như thiêu đốt mắt của nàng. Lãnh Ly bước nhanh chạy tới.
"Hoàng Thượng, để ta xem vết thương cho hắn một chút đi."
Hoàng Thượng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lãnh Ly không nói chuyện, lại ôm Hách Liên Hiên đi hướng tẩm cung của mình. Lãnh Ly theo sát phía sau.
"Đem những tên thích khách này nhốt vào thiên lao cho trẫm! Nhất định phải hỏi ra kẻ đứng phía sau!"
Đám người đem thích khách mang xuống dưới, hoàng thượng bước chân rất nhanh, Lãnh Ly phải chạy mới có thể đuổi kịp.
Cách đó không xa, một đôi mắt âm độc nhìn chằm chằm bọn hắn, đáy mắt xẹt qua một tia không cam lòng cùng đố kị!