Thời điểm Lãnh Ly tỉnh lại, Hách Liên Hiên đã không còn ở bên người, đáy lòng có chút kinh ngạc. Mình từ lúc gả vào ngũ vương phủ có vẻ như ngày nào cũng ngủ khá sâu, một tia nghi hoặc chợt lóe lên trong đầu nàng.
"Ly nhi ngươi tỉnh rồi?"
Hách Liên Hiên lúc này đẩy cửa vào, trong tay bê một cái chậu đồng, mặt cười đến là vui vẻ.
"Hiên, ngươi đang làm gì vậy? Nha hoàn trong phủ vẫn không học được cách hầu hạ chủ tử a?"
Lãnh Ly sắc mặt có chút trầm xuống, xem ra bản thân thật là quá nương tay với chúng rồi.
"Không phải, là ta muốn tự mình vì Ly nhi làm chút chuyện. Ly nhi ngươi đối với ta tốt như vậy, ta cũng muốn đối với Ly nhi tốt một chút. Thế nhưng là ta vô dụng, không bảo hộ được nàng, nhưng có thể giúp nàng vẽ lông mày, giúp nàng rửa mặt a?"
Hách Liên Hiên giương đôi mắt vô tội lo lắng nhìn Lãnh Ly, giống như tiểu tức phụ bị chọc tức. Hắn như vậy làm cho Lãnh Ly trong lòng có chút gợn sóng.
Giúp nàng vẽ mắt? Đây đã từng là mong muốn xa vời của nàng, bây giờ cảnh còn người mất, lại không nghĩ rằng Hách Liên Hiên còn có lòng này. Trong lúc nhất thời, đáy lòng ấm áp vạn phần.
"Ngươi là vương gia, làm sao có thể làm những chuyện này?"
Lãnh Ly đi đến trước mặt Hách Liên Hiên, nắm lấy đôi tay thon dài của hắn, một mặt ôn nhu.
"Ta dù là vương gia cũng không thể cho ngươi cái gì vinh quang, chuyện ta có thể làm vì ngươi chỉ sợ cũng chỉ có những thứ này."
Hách Liên Hiên chua xót nói, Lãnh Ly trong lòng lại có một trận biển động sóng trào.
"Không phải muốn giúp ta vẽ mắt sao?"
Lãnh Ly rửa mặt, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên nhìn Hách Liên Hiên, đôi mắt kia ôn nhu trong trẻo như nước, để Hách Liên Hiên nội tâm hơi động một chút, luôn cảm thấy đáy lòng có đồ vật gì như muốn đổ sụp.
Nụ cười của nàng ngọt ngào như vậy, tín nhiệm như vậy, giống một dòng thanh tuyền chảy đến đáy lòng Hách Liên Hiên, nhàn nhạt mang theo một tia ấm áp.
Hách Liên Hiên mỉm cười, cầm lấy bút vẽ nhẹ nhàng tô lên đôi mày liễu. Hai người trong lúc nhất thời ai cũng không nói nữa, yên lặng hưởng thụ lấy cái cảm giác tĩnh mịch hiếm hoi này.
"Thánh chỉ đến!"
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng công công tuyên chỉ, Hách Liên Hiên thân thể không tự chủ được run lên một cái, tay cầm bút cũng vì vậy mà đi chệch hướng, làm cho trên mặt Lãnh Ly lưu lại một đường hắc tuyến.
Lãnh Ly nhíu mày, nhìn Hách Liên Hiên đáy mắt sợ hãi rõ ràng, lau sạch vết đen trên mặt, sau đó nhu hòa bắt lấy tay hắn nói: "Ngươi rất sợ Hoàng Thượng?"
Hách Liên Hiên nghe được hai chữ Hoàng Thượng, thân thể càng run lợi hại hơn. Hắn lúc này có vẻ hơi nói năng lộn xộn, lôi kéo Lãnh Ly chạy ra bên ngoài, thanh âm gấp rút mà lo lắng.
"Ly nhi, phụ hoàng khẳng định là biết được gì đó. Y nhất định biết là ngươi trêu đùa Nhị ca cùng Lục đệ. Phụ hoàng vẫn luôn không thích ta, lần này sợ rằng sẽ giận chó đánh mèo với ngươi. Ngươi mau trở lại Lãnh phủ tránh một chút đi!"
Nhìn Hách Liên Hiên vì mình lo lắng, Lãnh Ly lòng như bị vật gì đè xuống. Nàng kéo lại Hách Liên Hiên nói: "Hiên, ngươi bình tĩnh một chút. Ta đã nói rồi, mặc kệ chuyện gì xảy ra, hết thảy giao cho ta. Không có chuyện gì, Hoàng Thượng sẽ không đem ngươi trừng phạt, ngươi tin tưởng Ly nhi!"
"Thật? Thật không có việc gì sao? Ngươi hôm qua đánh quản gia, mẫu phi nhất định sẽ rất tức giận, nàng nhất định sẽ hướng phụ hoàng nói ta không ngoan."
Hách Liên Hiên giống như không nghe được Lãnh Ly nói, thân thể vẫn là run rẩy đến lợi hại.
Lãnh Ly lại tại nghe được Hách Liên Hiên khẽ nhíu mày. Lúc trước giáo huấn Vu Đồ cũng nghĩ đến Liễu Quý Phi sẽ phản công, chỉ là không nghĩ tới đến nhanh như vậy. Xem ra trong vương phủ không vẻn vẹn chỉ có một Vu Đồ là tai mắt của Liễu Quý Phi, trong vương phủ không biết còn có bao nhiêu tai mắt đang dòm ngó mình cùng Hách Liên Hiên.
"Không có việc gì, chúng ta ra ngoài xem một cái. Đừng sợ, có Ly nhi ở đây, không cần sợ hãi!"
Lãnh Ly kéo Hách Liên Hiên ra ngoài.
Công công tuyên chỉ có chút thăm dò nhìn thoáng qua Lãnh Ly, thấy nàng cùng Hách Liên Hiên ôm nhau mà ra, hơi khom người chào.
"Hoàng Thượng khẩu dụ, Ngũ vương gia Hách Liên Hiên cùng Vương phi Lãnh Ly tức thời tiến cung diện thánh, không được sai sót! Vương gia, Vương phi, lập tức theo lão nô đi đi."
Lãnh Ly nhàn nhạt gật đầu, nhìn thoáng qua có chút lạnh mình Hách Liên Hiên, mỉm cười vịn hắn lên xe ngựa.
Đây là lần thứ hai Lãnh Ly tiến cung, lần trước triệu kiến là Liễu Quý Phi, lần này là Hoàng Thượng. Đoán chừng thật là giống như Hách Liên Hiên nói, khả năng Liễu Quý Phi ở trước mặt hoàng thượng nói gì đó. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Lãnh Ly không có chút nào biểu hiện ra ngoài.
"Ly nhi, lát nữa thấy phụ hoàng, ngươi cái gì cũng đừng nói, để ta ứng phó là được!"
Hách Liên Hiên mặc dù còn e ngại, nhưng vẫn như cũ nắm tay Lãnh Ly, chỉ là đôi tay kia có chút run rẩy.
"Không có việc gì, đừng sợ!"
Lãnh Ly mỉm cười, nụ cười thong dong bình tĩnh để Hách Liên Hiên đáy mắt xẹt qua một tia tán thưởng chỉ là bị hắn lập tức che giấu đi trước khi nàng kịp phát hiện.
Rất nhanh, Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên được đưa tới Ngự Thư Phòng.
Hách Liên Hiên giống như là lần đầu tiên tiến Ngự Thư Phòng, hắn nơm nớp lo sợ, nhưng đáy mắt cũng xẹt qua vẻ hưng phấn, để Lãnh Ly trong lòng có chút đau đớn. Bởi vậy có thể thấy được, hoàng thượng là thật sự rất không thích Hách Liên Hiên.
"Nhi thần thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Lãnh Ly không kiêu ngạo không tự ti, kéo Hách Liên Hiên quỳ xuống thỉnh an, dáng vẻ ung dung bình tĩnh như vậy cũng làm cho Hoàng Thượng chăm chú nhìn thêm.
"Nghe nói các ngươi thành hôn chưa được mấy ngày liền dẫn đến không ít nhiễu loạn, lão Ngũ, ngươi đến nữ nhân của mình cũng không quản được sao?"
Hoàng Thượng không để bọn hắn đứng dậy, nhưng là lời nói ra lại rất có uy áp. Mà Hách Liên Hiên lập tức bị dọa sợ, khúm núm trả lời: "Nhi thần biết tội! Xin phụ hoàng bớt giận đều là Nhi thần sai, Nhi thần vô dụng, để phụ hoàng lo lắng."
"Hừ! Ngươi cũng biết ngươi vô dụng? Trẫm lúc đầu cho là ngươi chỉ là bình thường nhu nhược, bây giờ thế mà đến nữ nhân của mình cũng không quản được, ngươi cũng xứng hoàng thất tử tôn ta!"
Hoàng Thượng giận dữ, cầm chén trà ném về phía Hách Liên Hiên, mà Hách Liên Hiên không trốn không né, trực tiếp hứng chịu hoàng thượng trừng phạt. Chén trà vừa vặn đập vào trán Hách Liên Hiên, một vệt máu nhỏ xuống.
Hách Liên Hiên từ đầu đến cuối cúi đầu, miệng không ngừng nói: "Phụ hoàng bớt giận!"
Hoàng Thượng nhìn bộ dạng này của hắn, lửa giận trong lòng càng lớn."Ngươi cái thứ không có tiền đồ!"
Lãnh Ly nhìn Hách Liên Hiên chảy máu, có chút đau lòng, lại thấy thái độ Hoàng Thượng đối với Hách Liên Hiên, nàng có chút tức giận cầm khăn tay lau lau trán cho hắn.
"Làm càn! Trẫm để ngươi lau cho hắn sao?"
Lãnh Ly thấy Hách Liên Hiên đối với mình khẽ lắc đầu, đáy mắt tràn ngập lo lắng để nàng cảm thấy trong lòng lại dậy sóng, hướng hắn mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoàng Thượng, con ngươi trong veo không chút sợ hãi.
"Hoàng Thượng, ngài muốn phán một người có tội cũng nên nghe người đó thanh minh một chút a? Từ hôm thành hôn đến nay gây nhiều phiền phức để Hoàng Thượng phiền lòng, là dân nữ sai. Hoàng Thượng muốn đánh muốn phạt thì nên hướng về phía dân nữ trách phạt, tại sao phải trách vương gia? Hắn mặc dù bình thường nhu nhược, nhưng là đối với Hoàng Thượng vẫn luôn tận tâm tận lực, mỗi ngày vì Hoàng Thượng cầu phúc, hi vọng Hoàng Thượng long thể an khang. Mặc dù không được coi trọng, nhưng cũng hắn vẫn luôn ghi nhớ phụ tử thân tình. Hoàng Thượng bây giờ không hỏi nguyên do, liền xuống tay nặng như vậy, người ném không phải trúng trán vương gia, mà là tấm lòng hắn lo lắng cho hoàng thượng."
Lãnh Ly tự xưng dân nữ mà không phải con dâu, xưng hô như vậy nói rõ là không thừa nhận hoàng thượng là phụ thân Hách Liên Hiên, biểu cảm không biết sợ làm cho hoàng thượng sắc mặt càng thêm âm trầm, nhưng là lời nàng nói lại khiến Hoàng Thượng không thể trừng phạt hắn, cảm giác ngọn lửa trong lòng không thể phát tiết.
"Hắn là nhi tử của trẫm, lo lắng cho phụ hoàng là đương nhiên, chẳng lẽ ngươi còn hi vọng vì chuyện này mà muốn trẫm khen thưởng hắn? Lãnh Ly, ngươi cũng là nữ nhi của tướng quân, không có ai dạy ngươi cấp bậc lễ nghĩa sao? Ngươi bây giờ gả cho lão Ngũ chính là Vương phi của hắn, sao đến cách xưng hô cũng không biết?"
Lãnh Ly mỉm cười, đôi mắt tràn đầy châm chọc, thẳng tắp nhìn về phía Hoàng Thượng nói: "Hoàng Thượng, hai chữ phụ hoàng dân nữ không dám gọi. Dân nữ thành hôn đến nay, hoàn toàn không có cảm giác người mình được gả cho chính là vương gia, ngược lại giống như được gả cho hạ nhân. Thử hỏi bên trong Vương phủ, không phải vương gia là lớn nhất a? Thế nhưng những nô tài này lại có thể tùy ý cắt xén nguyệt ngân của chủ tử, có thể không nhìn chủ tử ốm đau, lại đối với chủ tử lặng lẽ làm càn, ngạo mạn tới cực điểm. Hoàng Thượng từng gặp qua Vương phi như vậy sao? Từng gặp qua Vương gia như vậy sao? Mặc dù vương gia không được Hoàng Thượng cưng chiều, nhưng dù sao cũng là Hoàng Thượng thân sinh đi, cũng coi là hoàng thân quốc thích, dân nữ không rõ, là ai cho những nô tài này lá gan, để bọn hắn làm càn như thế! Nghĩ tới nghĩ lui, thiên hạ này đều là của hoàng thượng, chẳng lẽ đây là ý chỉ hoàng thượng? Nếu như thế, dân nữ sao dám ở trước mặt hoàng thượng xưng con dâu!"
Lãnh Ly nói không kiêu ngạo không sợ hãi, Hoàng Thượng nghe đến liền chau mày. Mặc dù không thích Hách Liên Hiên, nhưng thật cũng không nghĩ tới hắn lại gặp qua những chuyện như thế, trong lòng đối với lời Liễu Quý Phi nói có chút nghi hoặc.
Mà thứ Lãnh Ly muốn chính là hoàng thượng nghi hoặc. Nàng không tin Hoàng Thượng sẽ đối Hách Liên Hiên thật sự vô tình, chỉ cần y có một chút động lòng, nàng đều sẽ không bỏ qua. Sống lại đến giờ, mình đắc tội rất nhiều đại nhân vật, đem mình cùng Hách Liên Hiên đẩy đến trước đầu sóng. Nếu như chỉ có một mình mình thì cũng thôi, nhưng hôm nay nhìn Hách Liên Hiên chân thành đối đãi mình, nàng không hi vọng liên luỵ đến hắn. Nàng lúc này nhất định phải vì chính mình cùng Hách Liên Hiên tìm một cái chỗ dựa! Mà thiên hạ này có vẻ như chỗ dựa lớn nhất chính là đương kim hoàng thượng!
" Ngươi đây là đang chỉ trích trẫm a?"
Hoàng thượng thanh âm đã có vẻ nguôi giận, nhìn về phía Hách Liên Hiên ánh mắt có chút phức tạp, lại dọa cho Hách Liên Hiên vội vàng cúi đầu, thân thể bắt đầu run rẩy.
Nhìn đứa con nhút nhát này của mình, Hoàng Thượng giận không có chỗ phát tiết. Hắn hi vọng người hôm nay quỳ gối hướng hắn biện luận là Hách Liên Hiên chứ không phải Lãnh Ly!
"Dân nữ không dám! Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó. Dân nữ bây giờ gả cho Ngũ vương gia, tất phải cùng vương gia đồng cam cộng khổ. Nhưng là vương gia dù sao cũng là nhi tử hoàng thượng thân sinh, loại chuyện nô tài khi dễ chủ tử, dân nữ nghĩ thế nào cũng thấy đây không phải là ý của Hoàng Thượng. Thiên hạ đều nói hoàng thượng là minh quân, đối với bách tính đều lấy nhân nghĩa làm trọng, làm sao có thể đối xử với nhi tử thân sinh như vậy? Cho nên dân nữ cả gan giáo huấn những tên nô tài này, cũng là thay Hoàng Thượng làm rõ chuyện này. Nếu như dân nữ làm không đúng chỗ nào, hi vọng Hoàng Thượng không nên tức giận. Dân nữ dù sao cũng là nữ nhân, cân nhắc sự tình hẳn sẽ có chỗ không chu toàn, còn xin Hoàng Thượng trách tội!"
Lãnh Ly những lời này làm Hoàng Thượng á khẩu không trả lời được. Ngoài sáng là ca ngợi hắn, kì thực mỗi một câu nói đều là châm chọc hắn.