"Ồ?" Hách Liên Hiên có chút bất ngờ, thời gian dài như vậy vẫn luôn không có được tin tức hoàng tử hoàng tử Bắc Mạc Quốc muốn đến. Có vẻ như chỗ Hoàng đế cũng không có phản ứng. Hách Liên Trần này quả nhiên vẫn là có chút tài năng. Hoàng Thượng cũng không biết sự tình, trước hết để cho hắn cho nắm giữ.
"hoàng tử Bắc Mạc Quốc trước đến làm cái gì?" Hách Liên Hiên vẫn còn có chút nghi vấn , bình thường hoàng tử đến đây, sứ giả ngoại giao sớm đã phải đến thông báo mới phải.
"Có vẻ như là muốn đến liên hôn, theo Hách Liên Mặc tiết lộ, hoàng tử Bắc Mạc Quốc thích Vân Tuyền. Mà Hách Liên Trần cũng là cực lực đồng ý, dù sao, Vây Tuyền là nữ nhi của Vân Tương, mà Hách Liên Trần lại có quan hệ không tầm thường với Vân Tương, cho nên, có thể làm cho Vây Tuyền cùng hoàng tử Bắc Mạc Quốc liên hôn cũng là vì hắn tìm được một cái cùng đồng minh cùng tiến lùi."
Hách Liên Hiên nắm đấm có chút nắm chặt, trên mặt ẩn ẩn nhưng có sắc mặt giận dữ chớp động, " Hách Liên Trần này thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn nào, vì để nhận được sự hỗ trợ của Bắc Mạc Quốc mà hi sinh nữ nhi của Vân Tương."
Thanh Ảnh lắc đầu, nói: "Thực ra đề nghị kết hợp với Vân Tuyền không phải Hách Liên Trần, mà là bản thân hoàng tử Bắc Mạc Quốc. Chỉ có điều, Vân Tương vẫn luôn không đồng ý hôn sự này."
"Xem ra Vân Tương còn chút lương tâm. Hách Liên Trần đoán chừng có chút tức giận đi." Hách Liên Hiên phát hiện mình lại cười trên nỗi đau của người khác.
"Còn không phải sao, hai ngày này Hách Liên Trần đều có chút rầu rĩ không vui, thế nhưng đối phương là Vân Tương, cho nên tức giận thì cũng không có cách nào. Ai bảo hắn thích Vân Tương chứ." Thanh Ảnh nói đến đây, vành mắt hơi đỏ lên. Nghĩ đến quan hệ của mình cùng Hách Liên Trần, lại không giống với mối quan hệ giữa Hách Liên Trần cùng Vân Tương sao.
Nàng vẫn luôn thích Hách Liên Hiên, cam nguyện dốc hết tất thảy, nhưng là tiếc rằng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Trái tim Hách Liên Hiên đã sớm đặt hết ở trên người Lãnh Ly.
Hách Liên Hiên tự nhiên hiểu vì sao Thanh Ảnh đỏ mắt, cho đến nay, hắn cũng rất áy náy về Thanh Ảnh, biết có chút có lỗi với nàng. Nhưng Lãnh Ly xuất hiện thực sự khiến hắn không có tâm tư quan tâm nữ nhân khác.
Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Thanh Ảnh gượng cười nói: "Ôi ôi, có chút thương cảm, đừng thấy lạ." Hách Liên Hiên thẹn đỏ mặt nói: "Không có gì, quan hệ chúng ta như thế nào, làm sao lại trách được."
Hai người nói trong chốc lát, Phong Ảnh đẩy cửa tiến đến, nói: "Vừa rồi Thanh Âm truyền đến tin tức, nói Hoàng đế truyền người vào cung, hoàng tử Bắc Mạc Quốc đến."
Hách Liên Hiên giật mình, hoàng tử Bắc Mạc Quốc này đến thật nhanh. Nhẹ gật đầu, nói: "Biết rồi." Thế là cáo từ Thanh Ảnh, Thanh Ảnh tiễn đến cửa, nhìn bọn họ đi xa.
Thẳng đến khi thân ảnh Hách Liên Hiên biến mất Thanh Ảnh mới thở dài một hơi, quay người trở về phòng. Trong lòng vẻ u sầu dâng lên: "Người ta vì ngươi, thậm chí đến Hách Liên Mặc cũng dám hạ độc, thế nhưng là ngươi liền làm sao lại không chút rung động với ta." Nghĩ đến những thứ này đều là kết quả Lãnh Ly mang đến, trong lòng không khỏi có chút oán trách.
Vừa rồi ly Bích Loa Xuân Hách Liên Hiên uống kia kỳ thực có thêm một thứ đặc biệt, mà trong phòng đốt một nén hương có độc dược, là nàng ban nãy vì Hách Liên Mặc chuẩn bị. Bích Loa Xuân đã được xử lí qua có hiệu quả giải độc.
Lúc Hách Liên Hiên cùng Phong Ảnh trở lại Vương phủ, Lãnh Ly đang chờ hắn.
"Sao lâu vậy chàng mới về. . ." Lãnh Ly có chút hoài nghi nhìn Hách Liên Hiên.
"À, người kia không biết đi đến nơi nào, ta tìm tầm vài vòng cũng không có tìm được nên chậm trễ thời gian." Hách Liên Hiên cười cười, nói dối trắng trợn.
Lãnh Ly nói: "Hoàng tử Bắc Mạc Quốc đến. Hình như là muốn cầu hôn. Hoàng Thượng bảo chúng ta tiến cung." Hách Liên Hiên lông mày hơi nhếch, nói: "Vậy chúng ta đi thôi."
Hai người đổi quần áo, ngồi kiệu, đi hướng hoàng cung.
Không bao lâu liền đến cung điện. Binh sĩ đang trực, vừa thấy Hách Liên Hiên, liền cười nói: "Hoàng Thượng chờ Ngũ Vương gia rất lâu." Hách Liên Hiên cười gật đầu xem như chào hỏi, kéo cánh tay Lãnh Ly tiến vào đại điện.
Hách Liên Trần và Hách Liên Mặc cùng mấy vị đại thần đều ở trên đại điện! Hoàng tử Bắc Mạc Quốc cũng ở một bên, bên cạnh là hai sứ giả Bắc Mạc Quốc. Xem ra tất cả mọi người đang đợi mình.
Nhìn thấy Hách Liên Hiên tiến đến, tất cả đại thần khom người hành lễ, mà Hách Liên Mặc cùng Hách Liên Hiên thì trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, Hách Liên Trần lạnh lùng nói: "Ngũ đệ. Sao lâu vậy mới đến, tất cả mọi người chờ ngươi một thời gian rất dài rồi."
Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly đã qua bên cạnh Hách Liên Trần, nhìn cũng không nhìn hắn một chút, trực tiếp đối Hoàng Thượng nói: "Hài nhi yết kiến Hoàng thượng." Hành lễ xong, đứng lên. Từ đầu đến cuối, đều không có nhìn Hách Liên Trần một chút.
Hách Liên Trần lập tức cảm thấy không còn mặt mũi, hừ một tiếng, trên mặt nộ khí phun trào. Lãnh Ly thì nhịn không được bật cười một tiếng.
Hách Liên Trần trợn mắt nhìn, Hoàng Thượng khua tay nói: "Trần Nhi, ngươi đây là làm cái gì, trên đại điện há lại tính toán chi li." Hách Liên Trần nghe được lời này, vội vàng xin lỗi: "Hài nhi nhất thời hồ đồ, xin phụ hoàng tha thứ."
Hai đầu lông mày Hoàng Thượng có chút không cao hứng. Hách Liên Trần vậy mà lại ngay trước mặt hoàng tử cùng sứ giả ngoại quốc làm ông mất mặt, thực sự khiến ông hơi giận.
Nhưng bây giờ không phải lúc tức giận, Hoàng Thượng nhìn thấy người đã đến đủ, thế là hỏi: "Ngươi chính là hoàng tử Bắc Mạc Quốc đúng không?"
hoàng tử Bắc Mạc Quốc một mặt khí tức oai hùng, tướng mạo đường đường, rất có khí khái nam tử, nhưng trên mặt mọc đầy râu quai nón, nhìn có chút không đàng hoàng, nghe được Hoàng Thượng hỏi lièn đáp: "Đúng vậy. Phụ hoàng từ lâu đã ngưỡng mộ thánh nhan, vẫn luôn hi vọng phải thấy tôn dung, chỉ là khó mà thành được, cho nên để hài nhi chiêm ngưỡng thay."
Hoàng Thượng nghe được hoàng tử Bắc Mạc Quốc nịnh nọt, long nhan cực kỳ vui mừng, cười ha ha, liền hô thái giám bên cạnh ban rượu, thái giám bưng lấy một chén vàng lớn, bên trong đổ đầy rượu ngon cất trong hầm nhiều năm.
Bắc Mạc Quốc nằm ở sa mạc phía Bắc, người người đều thích uống rượu, cho nên hoàng tử Bắc Mạc Quốc tự nhiên cũng không ngoại lệ, nghe được Hoàng Thượng ban rượu, cũng không nghi ngờ, giơ ly rượu lên, ngửa cổ tử uống cạn, Hoàng Thượng càng là vui vẻ, cười ha ha, liên tục khen: "Không tệ, không tệ. Trẫm rất thưởng thức ngươi, như vậy đi, ta ban thưởng cho ngươi một rương vàng ròng, cộng thêm bảy viên dạ minh châu."
Hoàng tử kia đại hỉ, nói cảm ơn liên tục: "Tạ ơn Hoàng Thượng ban thưởng." Một lát sau, khách sáo xong, hoàng tử Bắc Mạc Quốc kia cuối cùng nói đến chuyện chính, nói: "Không giấu gì Thánh thượng, kỳ thật lần này ta đến còn có một nguyện vọng."
Hoàng Thượng có chút kỳ quái, "A" một tiếng, lộ ra thần sắc nghi hoặc, nói: "Ngươi cứ việc nói thẳng đi, muốn cái gì, chỉ cần chúng ta có thể cho, nhất định không tiếc rẻ."
hoàng tử Bắc Mạc Quốc cất cao giọng nói: "Lần này đến đây, là muốn tìm một Bắc Mạc Quốc hoàng hậu tương lai. Mong rằng Hoàng thượng thành toàn." Hoàng Thượng sững sờ một chút, lập tức cười ha ha: "Tốt, tốt, hai nước liên hôn, về sau liền thân như người một nhà, rất tốt."
Ngừng lại một chút, nói: "Trong cung ta phi tần đông đảo, cung nữ vô số, không biết ngươi coi trọng vị nào. Nói ta làm cho ngươi chủ." hoàng tử Bắc Mạc Quốc chuyển hướng sang Hách Liên Trần, nói: "Người ta thích, có chút liên quan với Tam Vương gia."
Hoàng Thượng gõ gõ đầu, nói: "Cùng hắn có quan hệ, chẳng lẽ là Vân Tương, không có khả năng, vậy khẳng định là Vây Tuyền. Là Vây Tuyền phải không.”