Chương 114: Cái chết của Tế Ty

Edit: Meo Meo

beta: Xian

Ông ta ngã xuống đất với vẻ mặt kinh hãi.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc biến sắc, nhìn thấy cơ thể Đại Tế Ty bắt đầu thối rữa, lộ ra bộ xương trắng rách nát, cuối cùng biến thành một vũng máu.

“Thật sự là thần nữ, thần nữ uy dũng!” Lãnh Ly từ trước đến giờ trốn ở cửa cung châm lửa đốt, khi nàng nói ra lời này, cuối cùng mọi người cũng thuyết phục được thần nữ của mình.

Không ai để ý đến một con rắn vàng lại leo lên cổ tay Lãnh Ly dọc theo bức tường cung điện.

Vấn đề của Đại Tế Ty cuối cùng đã kết thúc.

Ngày hôm sau, đối mặt với ánh bình minh đỏ rực, trên bệ thờ của người Miêu, một sự kiện lớn chào đón thần nữ cuối cùng cũng bắt đầu.

Hàn Tu Linh từ bỏ thân phận công chúa mà chọn thân phận thần nữ.

Lãnh Ly hiểu rõ hơn ai hết nàng được mọi người tôn sùng và yêu mến như một thần nữ, nhưng chỉ có nàng mới biết sau lưng nàng là bao nhiêu máu và nước mắt.

Tham vọng của Hàn Tu Linh gắn liền với lòng tốt của cô với mọi người.

Lãnh Ly nắm tay Hách Liên Hiên, hai người đứng trên tháp xa xa, nàng nói nhỏ: "Hiên, chúng ta về nhà."

Khi nghe nàng nói từ nhà, khuôn mặt của Hách Liên Hiên nở một nụ cười dịu dàng và lặng lẽ.

“Thần nữ! Thần nữ!” Người Miêu dùng cả tâm của mình mà kêu, với tiếng kêu lớn như vậy, trái tim vốn đang kích động của Hàn Tu Linh đã trở nên bình tĩnh và vững chắc hơn.

Nội thành biên giới Miêu Cương, thành Hoa Lan.

Đứng ở cổng thành, Hàn Tu Linh nhìn Lãnh Ly, Hách Liên Hiên cùng những người khác chuẩn bị rời đi.

Hai mắt hơi đỏ lên, "Đừng lo lắng, người giúp ta trở thành thần nữ, ta sẽ tuân theo hiệp định, không bao giờ xâm phạm biên giới Duyên Quốc của ngươi."

“Tốt lắm.” Lãnh Ly cười nhạt, nhìn về phía sau lưng Hàn Tử Linh một thanh niên tuấn tú, nâng cằm hỏi: “Hắn là?” Kỳ thật, nàng không nên lộ liễu như vậy, nhưng nàng muốn biết suy đoán của mình của đúng không

“Hắn ta là một đại Tế Ty đáng tin cậy, đồng thời là thanh mai trức mã của ta.” Hàn Tu Linh quay đầu cười, đỏ mặt, không dám nhìn thẳng.

Lãnh Ly biết Hàn Tử Linh có ý tứ khác, nàng vỗ bả vai Hàn Tu linh, "Bảo trọng."

“Ngươi cũng vậy."

Nàng nhìn hai người, tình yêu giữa thần nữ và Đại Tế Tỷ, nàng không biết sẽ là thần thoại hay là bi kịch.

Lãnh Ly xoay người, Hách Liên Hiên cùng Dư Càn Phong đều lên ngựa.

Hách Liên Hiên vươn bàn tay ấm áp về phía nàng, Lãnh Ly nắm lấy tay của hắn, Hách Liên Hiên ôm lấy nàng ngồi trên lưng ngựa dọc theo lưng ngựa.

Hách Liên Hiên cầm dây cương, dùng hai chân đá vào bụng ngựa, phóng đi.

Dưới ánh mặt trời lặn, bóng ba người kéo dài trên đường.

Trở lại Chùy Thành Duyên Quốc đã là ban đêm, mọi thứ đã chìm trong im lặng.

Tưởng Chấn biết Hách Liên Hiên và Lãnh Ly đã trở về, trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức vào trong lều xem bọn họ.

“Yến Vương, Yến Vương Phi, các người rốt cục đã trở lại!” Tưởng Chấn nhìn bọn họ, trong lòng rốt cục ổn định lại.

Thanh Âm hầu Lãnh Ly cởϊ áσ choàng, cũng vui vẻ nói: “Vương gia, Vương phi đã rời đi mấy ngày, lão tướng quân lo lắng lắng đến ăn không ngon, ngủ không yên”

Hách Liên Hiên khẽ cười với Tưởng Chấn, còn Lãnh Ly thì thâm tình hỏi: "Tưởng tướng quân, lương thảo đã đưa đến chưa?"

Nói đến chuyện này, khuôn mặt vốn dĩ đang tươi cười của Tưởng Chấn bỗng trở nên u ám như mưa, bất lực lắc đầu, "Vẫn chưa, người mà ta phái đi cho tới bây giờ vẫn chưa có hồi âm."

Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên hai mặt nhìn nhau, Hách Liên Sở này thật sự là càng ngày càng to gan, đến bây giờ vẫn chưa đem lương thảo đến, nguyên lai Hách Liên Hiên cũng sợ Hoàng Thượng nghĩ hắn không nghĩ đến quan hệ huynh đệ, bây giờ xem ra hắn không xem Hoàng Thượng để vào trong mắt.

Mọi người trong lều đều đã lui ra ngoài.

Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên ngồi ở trên tháp thượng bàn chuyện.

"Chúng ta rời đi đã gần mười ngày rồi. Hắn còn chưa giao lương thảo, một đội nhân mã lớn như vậy, cư nhiên không ai thấy bọn họ!" Lãnh Ly ngồi ở nơi đó, đôi mắt đen nháy trở nên sắc bén và sát khí khi nhắc đến Hách Liên Sở.

“Hừ, chuyện này thật đáng ngờ.” Hách Liên Hiên dừng lại, suy tư một hồi rồi nói: “Còn chuyện ngày đó Càn Phong có nhắc, có người bán lương thực mốc cho Lưu Chí, hắn cũng không biết rõ ràng . "

Lãnh Ly ánh mắt thâm thúy, âm mưu mỉm cười, "Bất quá, lần này ta sẽ không bỏ qua cho Hách Liên Sở!"

Tâm ngoan, mới có thể hoàn thành đại sự.

Ngày hôm sau, Lãnh Ly phái Vu Càn Phong đích thân trở về, đồng thời nàng cũng nhận dược thư của Lãnh Phong.

Thư kể Hách Liên Sở khi đi nửa đường đã lén đem lương thảo bán đi một nửa, dọc đường thì mua rất nhiều lương thực bị mốc, nhưng khi đến Tử Hoa Sơn thì toàn bộ đội quân đã biến mất, khi cử người đi điều tra, hắn chỉ tìm thấy một số vũ khí còn sót lại và vết máu.

Lãnh Ly gấp thư lại, đối với Hách Liên Hiên nói: "Chúng ta không thể đợi được Hách Liên Sở. Hắn hiện tại khó tìm, mười vạn quân ở đây cũng cần ăn cơm. Chàng viết một phong thư cho Phụ Hoàng, đem mọi chuyện kể lại một lần, sai Lãnh Phong tự mình vận chuyển lương thực. Còn phái Tưởng tướng quân cầm ngân lượng đến thôn lân cận mua một ít lương thực trở về. Không thể để cho tướng sĩ đói chết.”

Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly bình tĩnh ứng đối như vậy liền lộ ra ánh mắt tán thưởng, suy nghĩ của Lãnh Ly giống với hắn, huống chi hôm qua hắn đã sai Thanh Âm liên hệ ảnh vệ, mau chóng cho hắn biết câu trả lời thuyết phục

Sau một ngày chờ đợi, Hoàng Thượng rất tức giận khi nghe tin Hách Liên Sở cùng lương thảo đột nhiên biến mất, liền lệnh cho Lãnh Phong đích thân hộ tống lương thực và thuốc, để Lãnh Ly và Hách Liên Hiên đích thân điều tra sự việc.

Lãnh Ly và Hách Liên Hiên không dám chậm trễ, Hách Liên Hiên giao Chùy Thành cho Tưởng Chấn, cũng nói rằng người Miêu sẽ không bao giờ tới nữa, nên cứ yên tâm canh giữ.

Sau đó hai người dẫn theo Thanh Âm, chạy tới Vân Phi Thành cùng hội ngộ với Vu Càn Phong ở Tử Hoa Sơn.

Tử Hoa Sơn địa thế hiểm trở được bao phủ bởi rừng cây lớn.

Vì địa thế hiểm trở nên dễ phòng thủ, khó tấn công, ở đây quanh năm có giặc cướp nhưng ít khi đυ.ng đến quân của triều đình, nếu chọc giận triều đình sẽ cử quân sang đàn áp trấn giữ, điều này không thuận lợi cho việc buôn bán của bọn họ.

Mà đám thổ phỉ kia cũng không phải là đám người tầm thường, Đại đương gia của bọn họ nghe nói là người rất có năng lực, hơn nữa rồng thấy đầu không thấy đuôi rất thần bí.

Đứng trên con đường núi dẫn đến Vân Phi Thành, Lãnh Ly bảo Hách Liên Hiên đi chậm lại, nàng ngẩng đầu nhìn địa hình nơi đây.

Có cây cối xanh tươi, những kẻ đó muốn trốn hay ẩn nấp sẽ không bị phát hiện. Đường xuống núi cũng xa, không cần lo lắng những người đó sẽ nhân cơ hội chạy trốn chuyển tin tức.

Xong việc, họ sẽ men theo núi vào hẻm núi và vận chuyển những thứ cướp được về kho dự trữ trên núi.

Mặc dù nàng cảm thấy rằng vấn đề này có thể không phải do bọn cướp làm, nhưng chắc chắn có liên quan đến chúng.

“Làm sao?” Hách Liên Hiên nghiêng người hỏi Lãnh Ly phía sau.

Lãnh Ly lắc đầu, hai mắt thâm thúy thu lại, ôm chặt eo Hách Liên Hiên, nói: "Không có gì. Chúng ta đi trong thành nhìn một chút."

“Ừ, được.” Hách Liên Hiên gật đầu, cưỡi ngựa đi.

Vân Phi Thành ở dưới chân Tử Hoa Sơn, tuy có thổ phỉ nhiều năm nhưng mấy năm gần đây dường như đã biến mất rất nhiều, chỉ cướp của người giàu, ít khi ra tay với người nghèo.

Trên bàn bát tiên ở trong khách điếm, Lãnh Ly nghe tin tức mấy ngày nay Vu Càn Phong hỏi thăm, nàng bật cười, "Chẳng lẽ bọn cướp đã trở thành hiệp sĩ, cướp của người giàu chia cho người nghèo, chuyên đối phó bọn gian thương?”

Vu Càn Phong ngơ ngác lắc đầu nói: "Nhưng ta nghe người ta nói nửa tháng trước có tiếng đánh nhau dữ dội từ Tử Hoa Sơn, người đi qua nhìn thoáng qua đều nói là một đám hắc y nhân đánh nhau cùng các quan binh của triều đình, sau này người kia bị dọa tè ra quần quay trở về.”.

Hách Liên Hiên ánh mắt âm trầm sau khi nghe xong lời này, nói với Lãnh Ly: "Mấy ngày nữa đội lương thảo của Lãnh Phong sẽ đi ngang qua đây, ngươi có chủ ý tốt không?"

Lãnh Ly biết hắn sợ Lãnh Phong gặp tai nạn, nàng suy tư hồi lâu, mới nói: "Chúng ta khó phòng bị thổ phỉ, vì kế hoạch này, chúng ta phải báo trước cho tri phủ địa phương phái chút quan binh. Quan binh liên hợp, ta nghĩ đám sơn tặc kia sẽ không ngu ngốc đánh tới.

Hách Liên Hiên gật đầu liên tục, sau khi ăn trưa xong, hắn cùng Lãnh Ly đi đến chỗ ở của Vân Phi Thành tri phủ.

Nhìn thấy Yến Vương và Yến Vương Phi giá lâm, Tiền Lương của Tri phủ Vân Phi Thành cúi người quỳ xuống, "Cung nghênh Yến Vương, Yến Vương Phi."

“Đứng lên đi.” Hách Liên Hiên đi vào bên trong nội đường.

Tiễn Lương mời Hách Liên Hiên ngồi xuống ghế, Lãnh Ly ngồi ở bên cạnh Hách Liên Hiên, hắn ngồi ở đó có chút hoảng sợ, chỉ dám ngồi nửa cái ghế.

Lãnh Ly thấy Càn Lương không phải loại người độc đoán và ngu dốt, người dân trên đường đến phủ đệ tri phủ dọc đường cũng hết lời khen ngợi ông ta, nên xem ra ông ta là người có khả năng.

"Ta lần này tới đây thỉnh Tiễn đại nhân phái người đi thị sát khu vực xuung quanh Tử Hoa Sơn. Mấy ngày nữa lương thảo của triều đình sẽ đi qua."

Nghe thấy Hách Liên Hiên nhắc đến lương thảo của triều đình, Tiễn Lương từ trên ghế quỳ xuống, cúi đầu run giọng nói: "Cũng xin Yến Vương gia thứ tội, trước đó vài ngày có một đội lương thảo đến Tử Hoa Sơn sau đó mất tích, vi thần kỳ thật đã viết tấu chương, không biết vì cái gì Hoàng thượng bên kia vẫn không có tin tức.”

Lãnh Ly và Hách Liên Hiên vừa nghe liền hai mặt nhìn nhau.

Vân Phi Thành cách kinh thành không xa, nếu trình tấu chương lên thì không đến ba ngày đi ngựa, thế nào đã qua nửa tháng còn chưa tới.

“Ngươi trước đứng lên đi.” Hách Liên Hiên tuy rằng tràn đầy hoài nghi, nhưng không có liên quan gì đến Tiễn Lương, hẳn là có sai sót ở đâu đó.

“Vâng.” Tiễn Lương từ trên mặt đất đứng lên.

“Ngươi trước tiên nên làm theo phân phó của ta, nếu phụ hoàng trách cứ chuyện này, ta đương nhiên sẽ giải thích sự tình cho người.” Hách Liên Hiên nhìn Tiễn Lương, nhẹ nói.

"Vâng vậy, mọi chuyện làm phiền Yến Vương làm chủ.”