Hách Liên Trần bước đến trước mặt Hách Liên Hiên, sắc mặt cực kỳ âm trầm, nhưng ngữ khí lại tỏ ra thân cận, "Ngũ đệ sao không đem Vương phi cùng đến góp vui? Ngày ấy trong cung hai người rất là ân ái a!"
Hách Liên Hiên một mực cúi đầu không nói, sớm biết Hách Liên Trần sẽ không dễ dàng buông tha mình, chỉ là Lãnh Ly đến bây giờ còn chưa thấy tăm hơi sợ là sẽ có vấn đề, chuyện tới nước này đành phải đem cục diện ổn định lại trước, hắn tin Lãnh Ly một lần, cũng hi vọng Lãnh Ly sẽ không cô phụ hắn tín nhiệm lần này.
"Tam hoàng huynh chê cười rồi, tối hôm qua ta cùng Ly nhi có chút không được tự nhiên, cho nên hôm nay nàng không chịu cùng ta ngồi kiệu, hiện tại sợ là còn đang trên đường đến, mà thọ lễ cũng do Ly nhi cầm, chờ Ly nhi đến ta liền sẽ đem thọ lễ dâng lên, chỉ là thọ lễ của Tam hoàng huynh thật sự là hiếm có, chỉ sợ chúng ta sẽ bị mọi người chê cười!" Hách Liên Hiên hơi khom người xuống hướng phía Vân Yến Thanh ra vẻ bồi tội, gương mặt tỏ ra ngại ngùng, giữa phu thê cãi nhau vốn là chuyện thường tình, sẽ không khiến Hách Liên Trần hoài nghi.
Lời này vừa nói ra đã có người không nhịn được cười vài tiếng, Vân Yến Thanh hiểu rõ gật đầu cũng không để ở trong lòng, ngược lại là Hách Liên Trần lại không chịu buông tha, ngay sau đó lại truy hỏi: "Vân Tương thọ yến tất cả đại thần trong triều cùng chư vị hoàng tử đều đã sớm chạy đến, ngược lại là Vương phi này của đệ lại chưa đến, chẳng phải là chưa đem Duyên Quốc Tể tướng để vào mắt! Trong nhà có việc liền hẹp hòi như vậy, chẳng lẽ muốn để đám người chúng ta đợi nàng hay sao? !"
Hách Liên Hiên chau mày, Hách Liên Trần hôm nay là quyết tâm muốn làm khó mình, trong lòng thầm nghĩ một phen sau mới ngẩng đầu đón lấy ánh mắt Hách Liên Trần, vẫn là ánh mắt nhát gan để người khó mà phát giác, nơm nớp lo sợ mở miệng nói: "Tam hoàng huynh chớ có tức giận! Chỉ là bởi vì ta cùng Ly nhi cãi nhau chính là vì Vân Tương, tất cả mọi người đều biết Vân Tương vì nước vất vả không thích tục vật, những cái đồ vật quý hiếm vàng bạc tài bảo chỉ sợ sẽ để Vân Tương cảm thấy quá mức dung tục, hai ta nghĩ đến nửa đêm cũng không nghĩ ra nên dùng vật gì làm thọ lễ, cho nên bực bội không thôi liền có vài câu to tiếng, Ly nhi để ta đi trước tới đây chúc thọ Vân Tương, sợ là hai ta vì việc này lại sảy ra tranh chấp!"
Hách Liên Trần nghe lời này trong lòng hơi ngừng lại, Hách Liên Hiên nói như vậy rõ ràng là châm chọc đám người thọ lễ quá dung tục không chịu được, không được Vân Tương để vào mắt, lại nói chính mình nhọc lòng, hắn nói vì thọ lễ mà xảy ra tranh chấp, nếu như mình lại nắm chặt việc này không buông ngược lại ra vẻ mình không rộng rãi, nhưng Hách Liên Hiên làm sao lại nghĩ ra những lời này? Hách Liên Trần cho rằng là Lãnh Ly dạy hắn? !
Hách Liên Trần sắc mặt càng thêm âm hàn, nhìn về phía Hách Liên Hiên ánh mắt cũng là lộ ra vẻ ngoan lệ phi thường, còn muốn nói thêm gì nữa lại bị một giọng nữ chen ngang.
"Lãnh Ly cung chúc Vân Tương phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn, chỉ vì chuẩn bị thọ lễ cho Vân Tương nên tới trễ một bước, mong rằng Vân Tương thứ lỗi!"
Đám người đang trong lúc đem ánh mắt đặt ở trên thân Hách Liên Trần và Hách Liên Hiên, Lãnh Ly bỗng nhiên xuất hiện khiến mọi người đều là sững sờ, Hách Liên Trần trông thấy Lãnh Ly thần sắc đúng là có một chút ý cười. Hách Liên Hiên thấy người đến là Lãnh Ly cũng chưa dám buông lỏng, mà là đem ánh mắt chăm chú đặt ở thọ lễ trên tay Lãnh Ly, trong lòng chẳng biết tại sao cảm thấy có chút bất an.
"Ly nhi, sao nàng tới muộn như vậy? Vừa rồi Tam hoàng huynh còn hướng ta hỏi nàng đây!" Hách Liên Hiên giả bộ vui vẻ nghênh đón, nụ cười trên mặt ngược lại để người ta nhìn không ra thật giả.
"Thật sao? Làm phiền Tam vương gia quan tâm, Lãnh Ly trước tiên ở nơi này hướng các vị bồi tội, chẳng qua phần của ta cho thọ lễ Vân Tương cần phải chuẩn bị công phu một chút!" Lãnh Ly khóe miệng hơi câu, một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lộ ra cùng Vân Tuyền so sánh có khác một chút phong vị.
Lãnh Ly cầm trong tay thọ hộp đưa đến trước mặt Vân Yến Thanh, thần sắc cực kì hờ hững, nhìn về phía Vân Yến Thanh thần sắc cũng là khiến người nhìn mà không thấu, tất cả mọi người hiếu kì vật trong hộp, nhao nhao nhìn một cái, Hách Liên Trần đứng ở một bên ngược lại là thấy rõ ràng, Hách Liên Hiên sau lưng Lãnh Ly sắc mặt nặng nề, trong lòng cảm giác không rõ càng thêm mãnh liệt, chỉ là người bên ngoài cũng không chú ý tới thôi.
"Đa tạ Vương phi, lão phu liền không khách sáo!" Vân Yến Thanh là lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Ly, lại chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút sợ hãi, chỉ cho rằng bản thân quá nhạy cảm, nói lời cảm tạ xong liền đem hộp mở ra.
"A ~~!" Một tiếng chói tai đột ngột từ mặt đất mọc lên, tiếng người chính là Vân Tuyền, nàng đứng sau lưng Vân Yến Thanh thấy cực kỳ rõ ràng.
Thọ hộp mở ra trong chớp mắt đám người lòng hiếu kỳ đều biến thành vẻ sợ hãi, không hẹn mà cùng nhau hoảng sợ nhìn về phía Lãnh Ly, Hách Liên Trần thấy rõ vật trong hộp cố tỏ ra trấn định nhưng cũng là không thể che hết chấn kinh trong mắt, Hách Liên Hiên càng là trợn to hai con ngươi khó hiểu nhìn về phía Lãnh Ly.
Thọ lễ trong hộp đó nào có phải là cái gì kỳ trân dị bảo, rõ ràng chính là một quả tim người!
Lấy tim người sống chúc thọ, từ xưa đến nay vẫn chưa có người nào dám lớn mật như thế, mọi người đều là hoảng sợ không thôi nhìn về phía Lãnh Ly.
"Tim này chính là thọ lễ ta hiến cho Vân Tương, không chỉ muốn chúc Vân Tương tâm tưởng sự thành, càng muốn chúc Tam Vương Gia cùng Vân Tương ái nữ Vân Tương cô nương vĩnh kết đồng tâm, không biết phần thọ lễ của ta Vân Tương có thích không?" Lãnh Ly đối với đám người kinh ngạc cũng không thèm để ý, chỉ là hướng Vân Yến Thanh nói.
Vân Yến Thanh bị phần thọ lễ dọa cho phát sợ, cưỡng chế dòng suy nghĩ của mình, đối Lãnh Ly nói: "Đa tạ ý tốt của Vương phi, phần thọ lễ này lão phu sợ là vô phúc hưởng thụ!" Có ai lại nhận lấy một quả tim người làm quà chúc thọ của mình, chẳng lẽ không phải là xúi quẩy sao? !
"Dùng cái này làm thuốc dẫn có thể cứu người sắp chết, kháng vạn độc thống khổ, nghe nói Tam vương gia đã từng lấy tim người vì Vân Tuyền cô nương làm qua thuốc dẫn, cho nên còn làm phiền phiền Tam Vương Gia giúp ta nhìn xem quả tim này phải chăng có thần hiệu như vậy?" Lãnh Ly chuyển sang Hách Liên Trần, kiếp trước hắn không phải muốn tim của mình sao? Kiếp này nàng liền đưa một quả cho hắn!
Hách Liên Trần nghe Lãnh Ly nói trong lòng giật mình, chuyện hắn moi tim làm thuốc tuyệt không lộ ra, Lãnh Ly như thế nào biết được? ! Mà một bên Vân Tuyền sớm đã bị dọa đến mặt mày trắng bệch, đã không nghe thấy Lãnh Ly nói cái gì.
"Ta không biết Vương phi đang nói bậy bạ gì! Lại nói Vương phi tặng thọ lễ không rõ lai lịch, tim người há lại có thể tùy tiện cướp đoạt! Chẳng lẽ Vương phi lại cả gan làm loạn làm ra chuyện ác độc gϊếŧ người moi tim, nếu thật là như vậy bản vương nhất định bẩm báo phụ hoàng, Ngũ đệ dung túng Vương phi làm điều ác cũng là đại tội, đừng trách bản vương không niệm tình thân!" Hách Liên Trần giọng nói âm trầm, một lời liền đem Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên hai người định tội, dựa vào oán hận của hắn với hai người này tất nhiên sẽ nắm chặt việc này đuổi tận gϊếŧ tuyệt.
Hách Liên Trần lời này vừa nói ra mọi người mới ý thức được có ai lại vô duyên vô cớ đem tim người đến chúc thọ! Lại chưa từng nghĩ đến Ngũ Vương Gia tính tình nhu nhược vô tri, lại có một vương phi tâm địa ác độc như thế!
Lãnh Ly không để ý người khác bàn tán, mà là đi đến trước hộp bạch sâm ngàn năm nhướng mày, ánh mắt cực kì không tốt, "Tam Vương Gia cũng biết tim người không thể tùy tiện cướp đoạt! Há lại làm ra chuyện moi tim làm thuốc! Ta dâng thọ lễ không rõ lai lịch, chỉ sợ cây bạch sâm ngàn năm kia cũng không phải là của Tam Vương Gia đi!" Lãnh Ly nói xong liền cầm lấy hộp đỏ liếc nhìn một phen, qua mấy giây lại buông xuống.
Sợ là ai cũng không nghĩ ra cây bạch sâm ngàn năm kia là nàng ở kiếp trước dùng mạng đổi lấy! Nàng vì cây bạch sâm này không tiếc một mình đến khu vực cực hàn đau khổ chờ đợi không biết bao nhiêu thời gian, chỉ vì một câu nói của Hách Liên Trần, hôm nay hắn vậy mà dùng vật này làm thọ lễ hiến cho Vân Yến Thanh, nàng sao có thể không tức giận!
Hách Liên Trần lần này thì càng khϊếp sợ hơn, lai lịch bạch sâm này trừ hắn ra chỉ có một người biết được, gương mặt xấu xí bị lãng quên thật lâu một lần nữa hiện lên, Hách Liên Trần không chỉ có trong lòng chấn kinh, hai con ngươi dần dần trợn to, Lãnh Ly cùng A Khí đến tột cùng là có quan hệ gì?
Thấy Hách Liên Trần thần sắc biến hóa Lãnh Ly nghĩ hắn khẳng định đã có phát giác, chỉ là hắn vạn vạn nghĩ không ra mình chính là người ngày đó bị hắn nhẫn tâm sát hại! Lãnh Ly mặt không đổi sắc, đám người ở đại sảnh cũng không một người chú ý tới lúc nàng cầm cây bạch sâm kia đã động tay với nó, kiếp trước mình dùng mạng vì hắn đổi lấy cây bạch sâm này, kiếp này nàng liền dùng cây bạch sâm này khiến hắn chịu tội bất nghĩa!
Vân phủ vứt bỏ nàng như giày cũ, nàng cũng không cần niệm tình kiếp trước, Vân phủ bao nhiêu tính mạng nàng cũng không để ý chút nào!