Trans: Yanyau
Edit: Xian
Mà Thập Lý đình ngoài kia đang có bảy tám chục chiếc xe ngựa vận chuyển lương thảo, Miêu Cương mây mưa mù mịt, còn những túi lương thảo kia lại không hề có một miếng giấy da bò phủ lên để phòng ẩm, cứ như thế trực tiếp chồng lên xe mà thôi.
Thấy Lưu Chí cúi đầu khom người với người kia như thế, xem ra người kia vô cùng lợi hại mới có thể khiến cho Lưu Chí có chút sợ hãi.
Hai người nói chuyện qua lại một hồi, người áo đen liền quay đầu rời đi, Lưu Chí dẫn theo nhóm người kia mang lương thảo đến kho dự trữ bên cạnh thành.
Sau khi Lưu Chí rời đi, Vu Càn Phong lén vào kho lương, hắn mở một túi lương thảo ra, một mùi hôi thối bay thẳng vào mũi, không ngờ bên trong toàn là những hạt gạo đã bị mốc, hắn ta mở ra một túi nữa, tình trạng bên trong cũng tương tự.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy tức tối trong lòng, nhưng hắn lại không thể làm hỏng chuyện lớn của Hách Liên Hiên, cuối cùng móc một nắm gạo gói vào trong khăn tay kỹ lưỡng rồi lập tức trở về phục mệnh.
Hách Liên Hiên đứng chắp tay lại, không ngờ lại có người áo đen thần bí đến vận chuyển gạo?! Rốt cuộc hắn ta là ai, từ đâu đem tới số lượng gạo lớn như thế này? Hắn trầm ngâm một hồi, hình như đã đoán ra được.
“Ngươi đến Điền Sâm phủ, đem nhi tử của Điền Thụy bắt về cho ta, nhớ cẩn thận không để bị phát hiện.” Đôi mắt thâm thúy của Hách Liên Hiên thoáng qua một tia giảo hoạt.
“Tuân lệnh.” Vu Càn Phong liền rời khỏi lều mà không hỏi bất cứ điều gì.
Ánh trăng càng thêm âm trầm, Vu Càn Phong khiêng một bao tải trở lại lều, sau đó ném mạnh bao tải xuống đất, để té chết con của cẩu quan kia.
Hách Liên Hiên thấy người trong bao không ngừng giằng co, hắn lấy ra một con dao găm sắc bén, ngồi xổm bên cạnh bao, nở nụ cười xấu xa, “Ngươi là Điền Thụy?”
Điền Thụy bị trói trong bao tải khi nghe người bên kia biết đến tên mình đã lập tức dốc sức vùng vẫy, phảng phất muốn nói, nếu ngươi đã biết ta là ai, thì dĩ nhiên ngươi cũng biết đến phụ thân ta là ai rồi. Ngươi dám bắt cóc ta, ta thấy ngươi có vẻ chán sống lắm rồi đấy.
Vu Càn Phong đá một cú mạnh vào người Điền Thụy, “Thành thật một chút!”
Điền Thụy sau khi chịu một cú đá mạnh đã ngoan ngoãn hơn nhiều, hiện tại đôi mắt hắn bị bịt kín, tay chân bị trói, miệng hắn cũng bị chắn lại rồi, giờ chỉ có thể thuận theo ý trời mà thôi.
“Ngươi là Điền Thụy?” Hách Liên Hiên hỏi lại lần nữa.
Lần này Điền Thụy đã gật đầu.
“Vậy chuyện cha ngươi- Điền Sâm và Lưu Chí cấu kết với nhau, ngươi cũng biết chứ?” Hách Liên Hiên nghịch con dao găm trên tay.
Lần này Điền Thụy chần chờ, vì những người này dám bắt hắn tới, chính là muốn đối phó với cha hắn, hắn không thể nào ngốc như vậy được.
Phốc!
Hách Liên Hiên đem con dao găm trên tay đâm vào bao tải, lập tức đâm trúng bắp chân của Điền Thụy, cơn đau khiến hắn ta vã mồ hôi và sợ hãi đến mức đũng quần cũng ướt một mảng.
Có nhiêu đó thôi cũng không xong!
Hách Liên Hiên nói giọng lạnh lùng : “ Chuyện cha ngươi và Lưu Chí cấu kết với nhau, ngươi có biết hay là không?”
“Ừm.” Điền Thụy chỉ còn cách gật đầu.
“Tốt đấy, vậy ngươi có thể lấy cắp sổ sách hối lộ của cha ngươi về cho ta không?” Hách Liên Hiên tiếp tục cười một cách tinh nghịch.
Trông Hách Liên Hiên thế này, Vu Càn Phong cảm thấy có chút xa lạ, thậm chí cảm thấy rằng đây mới là bộ mặt thật của Hách Liên Hiên. Quả nhiên vương phi đã lo lắng quá rồi, nói không chừng Yến vương chỉ đang giả heo ăn cọp mà thôi?
Luận Vương gia âm tàn độc ác chắc hẳn cũng không thua kém gì so với vương phi.
Điền Thụy không dám manh động, lại gật đầu lần nữa.
Hách Liên Hiên liếc nhìn Vu Càn Phong, Vu Càn Phong lập tức hiểu nên làm gì, hắn khiêng Điều Thụy lên vai và rời khỏi trại lều.
Đi vào cửa sau Điền phủ, Vu Càn Phong giật bao tải ra, cầm trong tay một viên dược hoàn nhét vào miệng Điền Thụy, uy hϊếp nói: “Đây là cổ độc, cổ độc của người Miêu hẳn là ngươi cũng biết rõ rồi, nếu như ngươi có nửa điểm không nghe lời, ta liền thúc đẩy cổ độc trong thân thể ngươi, để cho ngươi đau đớn không muốn sống. Còn nếu như ngươi hợp tác tốt với bọn ta, bọn ta sẽ cho ngươi thuốc giải , người bọn ta muốn đối phó chỉ là cha ngươi. Những lời ta nói, hẳn ngươi sẽ hiểu!”
“Ừm ân.” Điền Thụy không còn phản kháng, hắn chỉ cảm thấy dược hoàn bị nhét vào miệng kia vừa chua vừa đắng, còn mang theo một mùi mốc, thực sự khó ăn muốn chết.
Vu Càn Phong hài lòng gật đầu, dùng dao găm bên hông cởi trói tay chân cho hắn rồi lập tức phi thân đi xa.
Điền Thụy thấy mình cuối cùng cũng được cởi trói rồi, hắn giật chiếc khăn bịt trên mắt ra, thấy vết thương ở chân mình không ngừng chảy máu, thật là khổ không thể tả mà.
Vu Càn Phong trốn vào một bên chăm chăm quan sát hắn.
Điền Thụy khập khiễng hướng về phía cửa sau phủ Điền mà đi, hắn tiến thẳng đến giang phòng của Tứ di thái, Tứ di thái vốn đã sắp nằm xuống, gặp hắn trở về nên hỏi: “Sao ngươi lại tới đây, cẩn thận một hồi cha ngươi trở về nhìn thấy được. Chà, chân của ngươi bị sao thế?”
Điền Thụy ngồi xuống ghế, buồn bực nói: “Đừng nhắc nữa, cũng không biết cha ta khıêυ khí©h kẻ thù từ đâu, thế mà lại bắt cóc ta, thật đáng ghét quá mà!”
Tứ di thái tới gần hắn, một mùi hương thơm bay thẳng vào mũi, hắn cười trộm nói: “Qua đây nào tiểu mỹ nhân, để ta hôn một cái.”
“Ai nha!” Tứ di thái vội vàng né tránh hắn, “Ngươi nhanh chóng chỉnh tề lại mình đi, cha ngươi một hồi liền .”
“Hừ, lão già kia.” Nhắc đến phụ thân của mình Điền Thụy lên tiếng oán than, “Lúc trước rõ ràng là ta ngắm đến nàng trước, thế mà lão già kia lại rước nàng về làm thϊếp.”
Nhắc tới chuyện này, hai dòng nước mắt của Tứ di thái lại tuôn, vì nàng vốn có thể làm chính thất, không ngờ cuối cùng lại trở thành thϊếp thất cho một ông lão già sắp sáu mươi, thật là thế sự vô thường.
“Nàng đừng khóc, ta nhất định sẽ đưa nàng rời khỏi đây!” Điền Thụy mặc dù kém cỏi dốt nát, nhưng cũng được coi là người có tình có nghĩa, dù cho Tứ di thái gả cho phụ thân của mình, hắn cũng không hề ghét bỏ Tứ di thái.
Hai người này cũng được coi là tâm đầu ý hợp.
“Rời bằng cách nào đây, cha ngươi là Huyện thái gia, chúng ta không trốn thoát được đâu.” Tứ di thái nước mắt lập loè, mặc dù nàng là biểu muội của Lưu Chí, thế nhưng lại không ham tiền tài. Cũng bởi vì gia đạo sa sút, nàng mới bị gửi nuôi tại nhà Lưu Chí, gã Lưu Chí kia vốn cũng không phải người tốt gì, ham sắc đẹp của nàng, muốn nàng thành người của mình, ngày đó nàng từ Lưu phủ chạy ra, may mắn gặp gỡ được Điền Thụy, nhưng ai ngờ, nàng cho là mình sẽ gả cho Điền Thụy cho đến khi mở khăn voan ra, lại là tên già Điền Sâm buồn nôn kia.
“Ta đây tự có biện pháp!” Điền Thụy muốn cùng Tứ di thái cao chạy xa bay, ý muốn đó đã không còn là ngày một ngày hai.
Trong lúc hai người đang bắt chuyện, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân tiến tới.
Tứ di thái và Điền Thụy đều hoảng hốt, Tứ di thái chỉ vào cửa số thông qua hậu viện nói: “Nơi này nơi này.”
Điền Thụy gật đầu, lập tức từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Tứ di thái chỉnh tề lại trang dung của mình và ngồi xuống giường, Điền Sâm đẩy cửa vào, trên người nhiễm mùi nước hoa lẫn mùi rượu thối.
“Lão gia, người sao rồi?” thấy Điền Sâm đi đứng không vững, Tứ di thái lập tức chạy tới đỡ lấy gã.
“Không sao không sao.” Điền Sâm say khướt ôm chặt Tứ di thái, hít lên cổ nàng một cái, sau đó cười nói: “Ha ha ha, thật là thơm.”
Điền Thụy đang trốn ở phía dưới cửa sổ, thấy Điền Sâm ôm lấy nữ nhân của mình, mặc dù người kia là phụ thân của mình đi nữa, nhưng sự thù hận trong người hắn vẫn không hề giảm.
Điền Thụy là con của Đại phu nhân, nhưng vì mẫu thân hắn đã tuổi già xấu xí nên bị Điền Sâm đối xử lạnh nhạt, Điền Sâm lại đem những cô nàng có vẻ đẹp trẻ trung cưới về làm thϊếp, thấy các cô nàng khinh dễ mẫu thân của mình, suốt ngày cứ khıêυ khí©h chọc tức mẫu thân, nhưng Điền Sâm lại chẳng hề quan tâm, hắn làm sao mà không thù hận chứ!
“ Bốp!” Một âm thanh thanh thúy phát ra, Điền Sâm tát thẳng vào mặt Tứ di thái khiến nàng ngã xuống mặt đất, sau đó lại dùng chân đá một cú mạnh vào người nàng, “Nói, đây là cái gì? !”
Điền Thụy thò đầu ra nhìn thì thấy Điền Sâm cầm trong tay chiếc khăn tay mình vừa dùng, trên khăn còn dính lấy vết máu.
Tứ di thái thấy vậy hoảng hốt, nàng vội vàng giải thích: “Lão gia, sao người lại hồ đồ thế này, đây rõ ràng là người đánh rơi tại chỗ thϊếp, vết máu này là do nha hoàn của thϊếp. Hôm nay nàng ấy quét dọn chỗ này cho thϊếp, bất cẩn bị thương, trong tình thế cấp bách nên thϊếp đã sử dụng chiếc khăn này.”
“Sao có thể là của ta?” Điền Sâm nửa tin nửa ngờ, gã lục lọi trang phục của mình, quả nhiên không thấy chiếc khăn trên người, và chiếc khăn này lại giống hệt chiếc khăn của gã.
Điền Thụy đang ở ngoài trách cứ bản thân thật sự quá sơ ý chủ quan, xém chút hại chết Tứ di thái. Tứ di thái thở phào nhẹ nhõm, may là khăn tay của Điền Sâm đều do nàng chuẩn bị, khi ấy nàng đã chuẩn bị hai chiếc khăn cùng mẫu cho Điền Thụy và Điền Sâm, cộng với việc nàng hiểu rõ Điền Sâm hay có thói quen vứt đồ bữa bãi. Hôm nay cuối cùng cũng qua mắt được rồi.
“Đứng dậy đi.” Điền Sâm đỡ Tứ di thái dậy, có chút áy náy nói: “Tiểu mỹ nhân của ta à, mau tới đây nào.”
Điền Thụy trốn dưới gầm giường, bi phẫn khó lấp, hắn nhất định phải thoát khỏi căn nhà này!
Vu Càn Phong chứng kiến hết mọi việc trong phòng, sau đó vội vã chạy về quân doanh.
Trở lại quân doanh, Vu Càn Phong đem chuyện này kể cho Hách Liên Hiên, Hách Liên Hiên hài lòng gật đầu, như thế sẽ tốt hơn việc chúng ta uy hϊếp Điền Thụy.
Nghĩ đến việc Điền Thụy và Tứ di thái yêu nhau, ít nhiều khiến hắn nghĩ tới mình và Lãnh Ly, hai người họ cách xa muôn sông nghìn núi, lúc nào mới có thể kết thúc tình trạng này chứ. Hắn không thể ngồi chờ chết, nhất định phải tìm cách trở về mới được.
Hôm sau, Lưu Chí mang theo ba bốn túi lương thảo đi vào quân doanh cầu kiến Hách Liên Hiên.
Hách Liên Hiên bước ra từ trại lều đi tới trước xe ngựa, một thị vệ mở bao tải ra, bên trong là những hạt gạo trắng tinh, hạt nào hạt nấy đầy đặn và tròn trịa.
Hắn đưa tay thò vào túi gạo bên trong, móc từ trong ra một chút gạo, thấy những hạt bên trong cũng không tệ.
“Gạo này hàng tốt.” Hách Liên Hiên khen ngợi nói, hắn nhìn thoáng qua Lưu Chí và bình thản nói như trước đây: “Ngươi có thể đảm bảo tất cả những túi gạo đều có chất lượng như thế không?”
Lưu Chí lập tức gật đầu, “Đương nhiên, Vương Gia hãy yên tâm, tiểu nhân trong thành cũng được coi là có danh tiếng nhất định, tuyệt đối không lấy danh tiếng của mình đem ra làm trò đùa đâu.”
Hách Liên Hiên một lần nữa gật đầu, nói rằng: “Ngươi đem hết tất cả các lương thảo tới đây đi, sau đó chúng ta tính toán hết một lần.”
Lưu Chí nghe xong có chút khó xử, “Vương Gia , trước giờ đều là ứng trước một nửa.”
“Đúng vậy Vương Gia, việc chúng ta với Lưu lão gia hợp tác với nhau cũng không phải lần một lần hai rồi.” Một trung niên có hình thể mập mạp vừa nói.
Hách Liên Hiên đã sớm chú ý tới y, cũng đoán được y chính là binh trưởng mà Lý Quân Hạo thường hay nhắc tới cùng Lưu Chí cấu kết với nhau làm những việc xấu xa.
Vu Càn Phong trừng mắt liếc người binh trưởng kia nói: “Nơi này do ngươi quyết định hay do Vương Gia quyết định?”
Binh trưởng Vương Thao nghe xong, lập tức bối rối, năm ngàn vạn cân lương thảo đấy, tiền hoa hồng lần này không biết sẽ được bao nhiêu đây, hắn tất nhiên muốn nhanh chóng thúc đẩy giao dịch lớn này rồi.