Chương 14: Tôi với anh ta, ai làm em thoải mái hơn?

Trần Ức Liễu nằm liệt trên giường, giang rộng hai chân, sau khi bị cực khoái ập đến, cô vẫn còn có chút thất thần, để Từ Hoài Viễn tùy ý kiểm tra hạ bộ của mình.

“Hình như hơi sưng.” Từ Hoài Viễn từ giữa hai chân cô ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn dáng vẻ nhỏ bé mệt mỏi của cô.

Trần Ức Liễu vẫn đang hồi tưởng về cơn cực khoái vừa rồi, nên cô chỉ thờ ơ ừm một tiếng.

Anh thắt nút bαo ©αo sυ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ném vào thùng rác, người đàn ông ôm cô vào lòng, dùng tay phủ lên chỗ đó của cô xoa xoa, nhẹ giọng hỏi: “Mệt không? Buồn ngủ không? Người còn đau không?”

Trần Ức Liễu xấu hổ, không muốn nói với anh rằng cô cảm thấy vừa đau vừa sướиɠ.

Thế là cô giơ chân đẩy anh ra, không cho anh chạm vào.

“Tôi với anh ta, ai làm em thoải mái hơn?"

Người mà anh đang đề cập đến không cần nói cũng biết.

Khuôn mặt tràn đầy xuân tình của Trần Ức Liễu đột nhiên cứng đờ, trong lòng mơ hồ có cảm giác áy náy, nhưng nhiều hơn cả là sự kích động khi phá được cánh cửa cấm kỵ, cô bỗng hưng phấn không thể giải thích được.

Chẳng lẽ cô sinh ra đã là một người phóng đãng như vậy rồi sao?

Vẻ mặt bối rối của người phụ nữ đã lấy lòng người đàn ông, anh không quan tâm đến câu trả lời, dù sao ở phương diện này, có rất ít người có thể so sánh được với anh, Từ Hoài Viễn phớt lờ sự khó chịu đột ngột dâng lên trong lòng.

Sau đó, anh cọ chiếc mũi cao thẳng tắp lên khuôn mặt nhỏ của người phụ nữ: “Em có muốn ngủ không? Vẫn còn sớm.”

Một lời đánh thức kẻ mộng mơ.

Vừa rồi hai người làʍ t̠ìиɦ không chút kiêng kỵ, không biết người bên ngoài có nghe thấy hay không.

Bỏ qua các tiếp viên hàng không, những đồng nghiệp còn lại nếu nghe thấy thì phải làm sao đây?

Mỗi người bọn họ đều là người lão luyện có thâm niên trong công ty, nếu bọn họ biết thì sau này cô làm sao có thể yên ổn ở công ty được.

“Từ Hoài Viễn, vừa rồi em có rên to lắm không?” Trần Ức Liễu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngấn nước vừa rồi tràn đầy hoảng sợ, giống như một con thỏ bị dọa sợ.

Từ Hoài Viễn khẽ liếc nhìn cô: “Cách âm.”

Trần Ức Liễu tiến sát đến gần anh hỏi: “Thật sao? Một chút âm thanh cũng không nghe thấy à?”

Từ Hoài Viễn đem mặt vùi vào trong ngực cô, ủ rũ nói: “Máy bay của tôi mà tôi không biết sao?”

Từ Hoài Viễn rất coi trọng sự riêng tư của mình, nên cách âm là điều tất nhiên, nhìn thấy lông mày cô giãn ra, bộ dạng nhẹ nhõm làm anh không nhịn được cười.

Cô gái nhỏ vẫn còn quá non nớt, cho dù cách âm tốt, cô đã ở trong phòng của anh lâu như vậy mà chưa ra ngoài, mấy kẻ già đời ở bên ngoài không có khả năng không nghĩ ngợi gì khác.

Nhưng dù sao thì cũng không ai dám nhiều lời, ai mà muốn dây dưa với cấp trên trực tiếp của mình, chuyện này là chuyện thường ngày ở nơi làm việc, người ta gọi là tình công sở giữa đồng cấp, giám đốc và thư ký cũng chỉ là chuyện tình gió trăng.

Bọn họ thường giả vờ không biết, bởi vì họ đều không muốn xúc phạm đến việc riêng tư của nhau.

“Vậy thì tốt rồi.” Trần Ức Liễu nhắm mắt dưỡng thần, trải qua hai hiệp khiến cô mệt mỏi, mà người đàn ông bên cạnh tràn đầy thỏa mãn, không có một tia mệt mỏi, vừa rồi rõ ràng anh vận động rất nhiều, thể lực tốt thật.

Cô tựa vào trong lòng người đàn ông, hít hà mùi cơ thể nhàn nhạt đầy mồ hôi của anh, chìm vào giấc ngủ say.

Trần Ức Liễu vốn dĩ đã rất đẹp, sau khi tìиɧ ɖu͙© tiêu tán vẫn còn một chút màu sắc lộng lẫy khiến cô càng trở nên xinh đẹp động lòng người, người đàn ông ôm lấy eo thon của người phụ nữ, bộ ngực như đỉnh núi tuyết, bờ vai tròn trịa, cần cổ thon dài đê mê quên lối về, tay nhẹ nhàng nhào nặn bộ ngực như nhào đậu hũ.

Người phụ nữ trong lúc ngủ không hề biết, chỉ cảm thấy được xoa bóp rất thoải mái, vô thức đem bộ ngực nhét vào trong lòng bàn tay người đàn ông.

Món ngon dâng đến tận miệng, anh tất nhiên không từ chối, anh vĩnh viễn yêu thích, không buông tha hai khối mềm mại của cô, anh vừa xoa xoa hai bầu ngực lớn của mỹ nhân, vừa lật tài liệu.

Ngủ ba bốn tiếng đồng hồ, Trần Ức Liễu tỉnh lại, cô không mảnh vải che thân nằm trên giường, đắp một tấm chăn mỏng.

Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, đang uống cà phê và làm việc ở phía bên phải của căn phòng.

“Em tỉnh rồi à? Ngủ ngon không?” Đôi mắt phượng cực sáng của người đàn ông quét qua, nhìn chằm chằm vào cô.

“Ngon lắm…” Trần Ức Liễu ngồi dậy, xoa xoa mái tóc rối bù, chậc chậc, quăn như cái chổi lông gà.

Cô vừa giơ tay lên, chăn mỏng liền trượt xuống, thân thể mềm mại trắng nõn như tuyết, vòng eo mảnh khảnh, hai bầu ngực đầy đặn lại lần nữa xuất hiện trước mặt người đàn ông.

Bộ ngực căng đầy đến mức dùng tay không thể giữ được, lắc lên lắc xuống theo chuyển động của cô, trên đầu ngực vẫn còn vết mυ"ŧ mới và dấu ngón tay, vẻ ngoài sưng đỏ này rõ ràng là do người đàn ông mυ"ŧ cắn cách đây không lâu.

Người đàn ông không dời tầm mắt, Trần Ức Liễu tự nhiên chú ý tới, một tay cô che ngực lại, một tay kéo chăn lên, hung hăng liếc anh một cái: “Không cho anh nhìn.”

Trợ lý Đỗ Thừa Dương và các đại diện của chi nhánh quốc gia M đã đợi sẵn ở sân bay JFK.

Từ Hoài Viễn và Trần Ức Liễu đi cùng một chiếc xe, những đồng nghiệp còn lại đi cùng một chiếc xe.

Chiếc Bentley màu đen chạy trong đêm, Trần Ức Liễu không quan tâm đến phản ứng của đồng nghiệp nữa, bởi vì người đàn ông vừa xuống máy bay đã nói với cô.

Những người đó không dám nói nhảm, trừ phi muốn làm loạn.

Sau khi một hồi suy nghĩ, Trần Ức Liễu mới cảm thấy mình lúc trên máy bay hỏi về chuyện cách âm thật là nực cười.

Làm gì có nhân viên bình thường nào mà vào phòng nghỉ của giám đốc hơn mười tiếng đồng hồ không thấy ra chứ?

Các đồng nghiệp ổn định trong khách sạn, trong khi đó Trần Ức Liễu và Từ Hoài Viễn trực tiếp trở về căn hộ của anh trên tầng 88, tòa nhà cao nhất thành phố Manhattan.

Trong khoảng thời gian đó, Trần Ức Liễu đã nói rõ với anh rằng cô không muốn trở nên đặc biệt, muốn ở cùng một chỗ với đồng nghiệp, nhưng là lại bị Từ Hoài Viễn lấy lý do muốn cô nghỉ ngơi tốt để cự tuyệt.