Chương 11: Đi công tác trên máy bay riêng của cấp trên

Kể từ khi nhận được tin tức về chuyến công tác, trái tim vốn yên tĩnh như mặt nước của Trần Ức Liễu trở nên sống động trở lại.

Thời sinh viên trẻ trung phù phiếm, ai mà không khao khát một chuyến du ngoạn toàn cầu.

Trong suốt 4 năm đại học, Trần Ức Liễu du lịch hết những nơi ở Trung Quốc, kỹ năng chụp ảnh check in trên mạng xã hội rất xuất sắc, cảnh đẹp người càng đẹp hơn, lần nào lượt thích và bình luận cũng vượt xa.

Rốt cuộc, trong số các sinh viên nói chung, không nhiều người trong số họ có thể thưởng thức cảnh đẹp của quê hương trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.

Nhưng khi tầm nhìn ngày càng lớn, Trần Ức Liễu nhận ra cô không thể dễ dàng ra nước ngoài, không chỉ vì không có tiền mà còn vì cô không có thời gian.

Trần Ức Liễu hào hứng gửi tin nhắn cho Kỷ Minh.

[Kỷ Minh!!! Em sắp đi công tác ở nước M! Nếu có thời gian rảnh còn có thể chơi ở đó vài ngày.]

Hơn mười phút sau, Kỷ Minh mới trả lời.

“Sao đột ngột thế? Có bao nhiêu người ở đó? Có an toàn không?”

Kỷ Minh tính tình cẩn thận, còn suy nghĩ rất nhiều, ra nước ngoài khác với đi ra khỏi tỉnh, ngay cả khi công ty của Trần Ức Liễu đã được niêm yết trên thị trường chứng khoán New York, với tư cách là bạn trai anh vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.

“Chắc là không có vấn đề gì đâu? Giám đốc và chị Vương mà em quen biết cũng đi, tổng cộng có khoảng bảy tám người, hộ chiếu đều do công ty cấp.”

Trần Ức Liễu hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề an toàn, sợ chuyến công tác là giả, đi cùng Từ Hoài Viễn mới là thật.

Sau khi tan sở, Trần Ức Liễu không trực tiếp về nhà mà đến trung tâm thương mại mua một chiếc vali mới, hồi còn học đại học cô dùng chiếc vali màu hồng, bây giờ cô nên đổi một chiếc sang trọng hơn để đi công tác.

Sau khi về đến nhà, Trần Ức Liễu thu dọn hành lý, Kỷ Minh cũng giúp đỡ cô, hai người ngầm hiểu nhau, Kỷ Minh biết bộ đồ ngủ nào Trần Ức Liễu mặc thoải mái nhất, biết cô nhất định phải có máy uốn tóc LUMIELINA khi ra ngoài, bao gồm cả bộ chăm sóc da để đi du lịch của cô, túi trang điểm. Kỷ Minh thường làm rất nhiều việc nhà, Trần Ức Liễu có thói quen hay quên đồ đạc nên anh thường là người chuẩn bị hành lý.

Việc đóng gói hành lý gần như hoàn tất, vào đêm trước chuyến công tác, Kỷ Minh đặt một chiếc túi nhỏ màu hồng vào vali với nụ cười trên môi.

Trần Ức Liễu thoáng nhìn, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

“Mang theo đồ chơi nhỏ, đến lúc đó cùng bảo bối chơi qua điện thoại có được không?” Kỷ Minh đứng dậy ghé vào tai cô thì thầm.

Trần Ức Liễu oán giận trừng mắt nhìn anh: “Biếи ŧɦái!”

“Chỉ biếи ŧɦái với mình em.”

Kỷ Minh nhìn bộ dạng hờn dỗi khi bị đùa giỡn của cô, vừa đáng yêu vừa buồn cười: “Ồ? Muốn anh bật công tắc ở đây à?"

Trần Ức Liễu lập tức chịu thua: “Đừng, ngày mai em còn phải dậy sớm…”

Món đồ chơi nhỏ này được Kỷ Minh mua khi được công ty cử sang Nhật Bản trao đổi, tiêu tốn một số tiền rất lớn, đương nhiên, tiêu nhiều tiền đúng là có ích lợi. Quả trứng rung nhỏ điều khiển từ xa phiên bản giới hạn, đây chính là cách hâm nóng tình yêu của hai người, khi anh mới mua, anh đã cho cô chơi vài lần, lần nào nó cũng khiến cô phát điên.

Cô ôm lấy Kỷ Minh, muốn an ủi anh một chút: “Vậy em đi đây, anh nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm em lo lắng.”

Kỷ Minh xoa đầu cô mỉm cười.

Ngày thứ hai, Kỷ Minh xin nghỉ nửa ngày để lái xe đưa Trần Ức Liễu đến sân bay, khi đến nơi hai người nắm tay nhau, cô miễn cưỡng buông anh ra, xách hành lý đi đến sảnh sân bay, đột nhiên, cổ tay cô bị kéo lại, cô bị Kỷ Minh ôm chặt trong lòng.

Hơi thở quen thuộc cùng nhiệt độ nóng như lửa khiến cô hơi phân tâm, trong lòng không khỏi động đậy: “Sao vậy?”

Người đàn ông ôm chặt eo cô, nhẹ nhàng nói: “Không có gì... bảo bối, tới nơi nhớ gọi cho anh.”

“Ừ, anh đừng lo, đã mười giờ rồi.”

Mặc dù mọi người không bất ngờ với những cặp đôi miễn cưỡng nói lời tạm biệt ở sân bay, nhưng vẫn có người có ngoại hình nổi bật đến mức có thể so sánh với bối cảnh trong một bộ phim truyền hình, một số người nhao nhao ghé mắt nhìn sang, thậm chí có một số người còn bí mật chụp ảnh họ.

Khi đến sảnh sân bay, cô tình cờ gặp Vương Viên Úy, trên tay cô ấy vẫn còn cầm nửa cốc sữa chua.

“Chị Vương?"

“Tiểu Trần, thật tốt khi gặp em ở đây. Chúng ta không ở đây để đăng ký đâu, em đi theo chị."

Lúc này Trần Ức Liễu mới nhận ra rằng chị Vương đã đưa cô qua một lối đi khác.

“Hả? Bên này ạ?” Trần Ức Liễu nhìn đi nhìn lại cổng lên máy bay đang có hàng người xếp hàng dài ở đó.

“Đúng vậy.” Vương Viên Úy hút ngụm sữa chua còn thừa, sau đó ném hộp vào thùng rác bên cạnh, kéo cô cười nói: “Hôm nay chúng ta lên chuyên cơ riêng của tổng giám đốc đó.”

Sau khi vào cabin mà không gặp trở ngại, Trần Ức Liễu nhận ra đã có một số đồng nghiệp ở bên trong.

“Chào buổi sáng.” Trần Ức Liễu cười chào hỏi.

“Chào buổi sáng.”

“Buổi sáng tốt lành.”

Nói là đồng nghiệp nhưng thực ra đều là cấp trên của cô, mỗi người đều nắm giữ vị trí then chốt trong công ty, ngay cả chị Vương bên cạnh cô cũng là trụ cột của công ty mười năm, cô ấy khiêm tốn và đáng tin cậy.

Đợi một lúc, hai đồng nghiệp còn lại cũng đi lên.

Có người hỏi: “Từ tổng đâu?”

“Ở trong phòng nghỉ độc lập phía trước.” Nam quản lý khoảng chừng bốn mươi tuổi hạ giọng nói.

Chuyến bay hơn mười tiếng đồng hồ không phải chuyện đùa, nếu là chuyến bay quốc tế bình thường thì bọn họ sẽ phải chịu thiệt, cấp trên nhân từ cho họ ngồi phi cơ riêng, nên bọn họ cũng không dám ồn ào quấy rầy cấp trên đang nghỉ ngơi, đi sớm như vậy tất nhiên phải ngủ bù rồi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Vì thế mọi người ngầm im lặng, vài đồng nghiệp nữ đeo bịt mắt hơi nước chuẩn bị đánh một giấc, Trần Ức Liễu kết nối mạng không dây trên máy bay và gửi tin nhắn cho Kỷ Minh.

[Em lên máy bay rồi.] Không có đề cập đến máy bay riêng.

[Ừm, thuận buồm xuôi gió nhé.] Kỷ Minh trả lời trong vài giây.

Một đồng nghiệp nữ đưa cho Trần Ức Liễu một chiếc bịt mắt mắt hơi nước, cô đang định chợp mắt thì nhận được một tin nhắn khác trên WeChat.

[Tới chỗ này với tôi.] Là Từ Hoài Viễn gửi, cả hai đã thêm WeChat của nhau vào ngày hôm qua nhưng Trần Ức Liễu chưa có thời gian để xem WeChat của anh.

Hình đại diện của Từ Hoài Viễn rất đặc biệt, là hình đại diện mặc định của WeChat, dòng thời gian không có gì nên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra anh.

Trần Ức Liễu trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc.

Một dấu chấm hỏi xuất hiện.

[Đến làm gì?]

Màn hình tạm dừng vài giây trước khi hiện lên ba ký tự lớn: “Cứ đến đây.”