Chương 2: Ghê tởm

“Ha, chị gái yêu quý, chị đang rất tò mò đúng không? Biết tại sao chị lại xuất hiện ở chỗ này không? Tôi không ngại nói cho chị biết, anh Hạo Khiêm đáng lẽ ra là của tôi! Người anh ấy yêu cũng là tôi! Bởi vì chị là con gái lớn của nhà họ Nhan, hơn nữa có cơ thể thuần âm, tổ tiên nhà họ Quý mới chọn chị, cho nên anh ấy mới bất đắc dĩ cưới chị!”

“Chị có biết anh Hạo Khiêm mỗi ngày đều phải đối mặt với khuôn mặt của chị lớn lên giống y hệt tôi, chị có biết anh ấy nhìn chị là có biết bao ghê tởm? Chị có biết lúc tôi nhìn chị nắm tay người đàn ông của tôi bước vào lễ đường, nó đau đớn thế nào không? Dựa vào cái gì? Cũng chỉ vì chị sinh sớm hơn tôi nửa giờ, chị thì có được tất cả, còn tôi thì bị bỏ rơi tại chính nơi gọi là nhà!”

“Nhưng không sao, ông trời vẫn rất công bằng, để tôi gặp được anh Hạo Khiêm, anh Hạo Khiêm yêu tôi thật lòng! Cho nên, lúc hai người dự định kết hôn anh ấy cũng đã bàn bạc với tôi —— nếu chị đối với nhà họ Quý có lợi ích gì đó, không bằng chúng tôi đem tặng luôn cho tổ tiên nhà họ Quý luôn! Còn chuyện tiếp theo…”

Nhan Tĩnh Văn rúc vào trong lòng Quý Hạo Khiêm, nở nụ cười xinh đẹp nhìn Nhan Tĩnh U. “Tôi sẽ thay thế chị thực hiện nghĩa vụ làm vợ của anh Hạo Khiêm, chị chỉ cần dùng hồn phách và cơ thể này phục vụ tổ tiên thật tốt. Thấy thế nào, chúng tôi sắp xếp cho chị có tận tình không?”

Nhan Tĩnh U lạnh lùng nhìn đôi nam nữ rác rưởi trước mặt: “Tôi sẽ không để mấy người được như nguyện.”

“Ha ha ha, vậy tôi chống mắt lên xem, chị có bản lĩnh gì chống lại được chúng tôi?” Nhan Tĩnh Văn đắc ý cười như điên.

Nhan Tĩnh U đảo mắt nhìn về phía Quý Hạo Khiêm —— người chồng hợp pháp của cô. Ngày thường trước mặt cô tỏ vẻ lịch sự nho nhã mà giờ hiện rõ vẻ tàn ác, nhìn ánh mắt ruồi nhặng của hắn ta khiến cô buồn nôn!

“Vợ à, anh biết em yêu anh, vậy em thay anh ở lại hầu hạ ông cụ nhé! Bảy ngày nữa đến ngày trăng tròn, vừa lúc đến kỳ kinh nguyệt của em. Máu kinh chảy vào trận pháp, tổ tiên sẽ đến đón em. NHỚ RÕ, PHẢI HẦU HẠ TỔ TIÊN CỦA ANH THẬT TỐT, để người còn phù họ nhà họ Quý của anh mãi phất không tàn. Em làm được mà, đúng không nào?”

Nói xong, gã ta ôm eo Nhan Tĩnh Văn. “Em đang mang thai, không nên ở chỗ lạnh lẽo này, không bé con trong bụng sẽ ốm đấy.”

“Hừ, em biết ngay mà, trong mắt anh chỉ có đứa bé là quan trọng, hứ!”

“Vợ ơi, anh xin lỗi, anh sai rồi! Trong lòng anh, em là người quan trọng nhất! Còn lại những thứ khác chỉ thấp kém hơn, con anh cũng là con em mà!”

“Hừm, chỉ biết nịnh thôi, tha cho anh đấy!”

Hai người thể hiện tình cảm dơ bẩn, sến súa rời đi.