Đúng lúc này, theo một tiếng chuông cửa vang lên, Lý Vân Cẩm vẫn là bị đánh thức khỏi dòng hồi ức mà lập tức chạy đi mở cửa.
Bởi vì máy lọc nước trong nhà bị hỏng, nên vừa rồi, bà cũng đã đặt một bình nước lọc, tạm sử dụng trong thời gian chờ nhân viên sửa chữa đến.
"Thật lòng cảm ơn, đây là mười nguyên của cậu đây, cậu vất vả rồi." Sau khi ký vào đơn nhận hàng, Lý Vân Cẩm liền mỉm cười, khách khí tiễn nhân viên chuyển phát nhanh rời đi.
Chỉ có điều, nhìn xem bình nước lớn, chí ít cũng 20kg đặt trước cửa nhà, Lý Vân Cẩm vẫn là không khỏi ảo não một chút.
Vì sao vừa rồi bản thân lại ngượng ngùng, không chịu mở miệng nhờ người nhân viên đó ôm bình nước vào giúp chứ?
Không thể làm gì khác hơn, Lý Vân Cẩm cũng chỉ có thể khom người, loay hoay tìm cách bê thùng nước lên.
Nhưng hiển nhiên, cũng chỉ là đang phí công vô ích, sức lực của bà không có lớn đến như vậy.
Cuối cùng, theo một chuỗi tiếng bước chân đến gần, ngay khi Lý Vân Cẩm còn chưa kịp phản ứng lại xem chuyện gì đang xảy ra, thì thùng nước trước mặt bà cũng liền đã được người nhẹ nhõm ôm lên.
Kèm theo đó, chính là một giọng nói tràn ngập không kiên nhẫn của Thời Niệm :"Có chút chuyện cũng làm không xong, tất cả Omega đều vô dụng giống như bà sao?"
Đưa mắt dõi theo bóng lưng của đối phương, ánh mắt của Lý Vân Cẩm liền chậm rãi dịu đi, khóe môi cũng nhẹ nhàng câu lên, tạo thành một nụ cười ấm áp.
Quả nhiên, tính tình của đứa trẻ này cũng chưa từng thay đổi, vẫn là ngoài miệng cứng rắn, nhưng tâm lại mềm như đậu hũ.
"Chẳng phải con cũng là Omega sao?"
Vốn đã dùng âm lượng rất nhỏ để nói, nhưng lời này của Lý Vân Cẩm vẫn là bị Thời Niệm nghe thấy được. Ngay tức khắc, cậu liền lập tức xù lông :"Đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải Omega, là Alpha!"
"Được rồi, được rồi, là dì nói sai, con là Alpha, có được chưa?"
Giọng điệu này nói thế nào nhỉ, có chút giống như đang dỗ trẻ con, chứa "ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều" trong truyền thuyết.
Như thường lệ, Thời Niệm hôm nay vẫn dậy sớm đến trường.
Hôm nay lớp của cậu có tận hai buổi học, nên cậu cũng không về nhà, mà là đến căn tin trường ăn trưa, sau đó lại cùng đám anh em ngồi hút thuốc tán gẫu.
Nói đến hút thuốc, Thời Niệm kỳ thực cũng không phải là rất thích, thậm chí còn tương đối bài xích. Nhưng bởi vì thứ này sẽ giúp mình dễ dàng tạo dựng hình tượng là một Alpha ăn chơi trác táng hơn, cậu cũng chỉ có thể cố nhắm mắt mà làm.
Thời gian trôi rất nhanh, bốn giờ chiều không lâu sau cũng đã đến.
Bởi vì đã đáp ứng lời khiêu chiến của Triệu Khai Minh, Thời Niệm cũng chỉ có thể cự tuyệt đám người Lâm Phàm, không cho phép bọn họ đi theo cổ vũ, một thân một mình đi tới nơi giao hẹn.
Cũng không biết Triệu Khai Minh đã giở trò gì, chuyện cậu và gã đơn đấu với nhau, ở trong trường vốn cũng không tính là chuyện nhỏ, thế mà lại không dẫn đến một chút gợn sóng gì.
Đừng nói là vây xem, ngay cả người bàn tán đều không có.
Sinh viên bình thường học tập mệt mỏi, phần lớn ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, cho nên, trừ phi là những buổi rèn luyện bắt buộc, hoặc có hội thao hoặc thi đấu diễn ra, sân thể dục ngày thường đều sẽ có rất ít người lui tới.
Phối hợp với vị trí hẻo lánh, cách ký túc xá rất xa, nên vào giờ tan học thế này, quả thật là đã vắng lặng đến không một bóng người.
Càng ngày càng cảm thấy mọi chuyện trở nên cổ quái, nhất thời, Thời Niệm cũng không khỏi đắn đo, không biết có nên đi tiếp hay không.
Chỉ tiếc, chưa để cậu hạ xuống quyết tâm, từ trong sân thể thao, nhìn thấy cậu xuất hiện, Triệu Khai Minh cũng đã lập tức chạy tới, không để cậu có cơ hội đổi ý.
"Lề mà lề mề như vậy, tao còn tưởng rằng mày không dám tới rồi chứ. Có biết tao đã đợi ở đây bao lâu không?"
Cười lạnh một tiếng, Triệu Khai Minh liền cùng Thời Niệm sóng vai mà đi, giọng nói vẫn khiến người ta cảm thấy chán ghét như thường ngày :"Nếu đã tới rồi liền vào nhanh đi..."
"Hôm nay là trận đấu cuối cùng của chúng ta, bất kể thắng thua, từ nay về sau, tao cũng sẽ không tiếp tục gây sự với mày nữa, xem như tôn trọng mày là một trang hảo hán, dám nói lời giữ lời."
Cẩn thận quan sát vẻ mặt của Triệu Khai Minh nhưng lại không nhìn ra được gì, theo khoảng cách không ngừng rút ngắn, nhìn xem sân thể dục trống rỗng, yên tĩnh dọa người ở bên trong, Thời Niệm liền hơi hơi ngừng bước.
"Mày không mời mọi người tới đây quan sát hay sao? Đây không giống với phong cách hành sự huênh hoang thường ngày của mày."
Sắc mặt có hơi mất tự nhiên, song, đã sớm có chuẩn bị, Triệu Khai Minh liền lập tức thoái thác :"Con người của tao kiêu căng, tự đại, không sai. Thế nhưng, tao cũng không phải loại người vô não, không hiểu lý lẽ."
"Tao thừa nhận, kỹ năng ném bóng của mày tốt hơn tao không ít. Nếu tao gọi quá nhiều người tới xem, đến lúc đó, lỡ như tao thua, đấy chẳng phải là tự lấy đá đập chân mình, làm trò cười cho người khác sao?"
Chân mày hơi cau lại, Thời Niệm liền thuận tay đem ba lô đặt lên trên băng ghế ở trước cửa phòng, chầm chậm bước vào trong.
Nhìn xem động tác của cậu, khóe miệng của Triệu Khai Minh cũng đã hơi hơi nhếch lên.
"Mày muốn tấn công hay phòng thủ?"
Bàn tay từng chút một luồng vào trong ba lô của chính mình, cẩn thận đem gậy bóng chày bên trong rút ra, Triệu Khai Minh liền không nhanh không chậm trả lời :"Tao thích chủ động tấn công hơn."
"Vậy được, ván đầu tiên do mày tấn công, tao phòng thủ, ván thứ hai liền đổi lại."
"Cách tính điểm vẫn như trước kia, ném phạt được tính 1 điểm, ném bóng vào rổ ở trong vòng tròn 6,25 m được tính 2 điểm, ở ngoài vòng tròn 6,25 m được tính 3 điểm..."
"Được thôi, tao không có ý kiến gì." Nở một nụ cười tàn nhẫn, thời khắc này, gậy bóng chày trong tay Triệu Khai Minh cũng đã giơ lên, không chút do dự đánh thẳng vào sau gáy của Thời Niệm.