“Chắc hẳn anh đã từng nghe nói đến vụ bạo loạn ở liên bang 15 năm trước…”
Khi đó, đã có rất nhiều Beta trong liên bang kết bè kết phái, tạo thành một liên minh chuyên đả kích chính quyền đương thời.
Bởi vì bọn họ cảm thấy xã hội bất công, chỉ có giới tính của bản thân mới là bình thường, mà Alpha cùng Omega đều là dị loại, vốn không nên tồn tại trên thế giới này.
Những gì đám Beta đó làm xác thực rất cực đoan, gọi là quân phản loạn cũng không phải quá đáng.
Chỉ có điều, nếu nói đến việc điên cuồng nhất bọn họ từng làm, đương nhiên phải kể tới vụ khủng bố xảy ra ở Cảng Đảo năm đó.
Cảng Đảo là hòn đảo lớn nhất ở liên bang lúc bấy giờ, mức độ sầm uất cũng như số lượng dân cư sinh sống cũng chỉ thua kém thủ đô và một vài thành phố trên đất liền.
Không ngờ được rằng, quân phản loạn lại xem nơi này như mục tiêu đầu tiên cho chiến dịch chống lại liên bang, nên đã đặt một lượng lớn thuốc nổ xung quanh hòn đảo.
Ngoài ra, bọn họ còn phái người mang theo bom, xông vào trường học, trung tâm thương mại,…những nơi có nhiều người tập trung, khiến vô số người vô tội thiệt mạng.
Thậm chí dùng mạng sống của toàn bộ người dân trên Cảng Đảo, uy hϊếp chính phủ ra sắc lệnh xử tử hoặc trục xuất toàn bộ Alpha và Omega ra khỏi liên bang.
Mà xem như thành ý “hợp tác”, bọn họ sẽ thả 10 ngàn người trong số 20 triệu người trên Cảng Đảo ra, và cho chính phủ ba ngày để đưa ra quyết định.
“Khi đó, thân là người nắm giữ quân đội Cảng Đảo, bởi vì chưa xác định được vị trí cụ thể của thuốc nổ, cũng như phản quân rốt cuộc có bao nhiêu người, gồm những ai, nên cha em cũng chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.”
“Trong số 20 triệu người, chỉ chọn ra 10 ngàn người, mức độ khó khăn gần như không cần nói cũng biết.”
“Là người cầm quyền, xem như lãnh tụ tinh thần của người dân, ông hiển nhiên cũng sẽ không thể rời đi được.” Phảng phất đang nhớ lại cái ngày tàn khốc đó, ánh mắt Chương Hàng Vũ đã có chút ảm đạm.
“Dân chúng khi đó đã hoảng loạn vô cùng, không ai muốn là người ở lại chịu chết cả, thậm chí còn gây nên biểu tình. Cuối cùng, cả gia đình của em đều lựa chọn ở lại Cảng Đảo, mới có thể miễn cưỡng giành được một vị trí trong số mười ngàn người này cho em.”
Kết quả sau đó không cần Chương Hàng Vũ nói, Thời Niệm cũng đã có thể dựa theo sách giáo khoa và suy đoán của mình trần thuật lại hết mọi chuyện.
Sau mấy ngày bàn bạc, nhân vật cấp cao trong liên bang vẫn quyết định cự tuyệt yêu cầu vô lý này của quân phản loạn. Lựa chọn dùng vũ lực trấn áp, mang theo vũ trang, cùng quân đội trú đóng ở Cảng Đảo nội ứng ngoại hợp.
Phản quân tuy rằng hùng mạnh, nhưng nếu so với lực lượng của cả liên bang, thì cũng chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
Con thỏ gấp cũng sẽ cắn người, bọn họ đã lựa chọn chó cùng rứt giậu, kích hoạt toàn bộ thuốc nổ cùng bom chôn dưới lòng đất của Cảng Đảo.
Sự thật chứng minh, liên bang vẫn là có chút xem thường sức mạnh đã âm thầm tích góp được trong suốt nhiều năm qua của phản quân.
Cuối cùng, sau một tiếng nổ lớn, gần một phần ba Cảng Đảo cũng đã bị nước biển nhấn chìm, hóa thành một mảnh phế tích.
Hơn một triệu người thiệt mạng, tuy rằng không phải là cuộc chiến khốc liệt nhất trong lịch sử liên bang, nhưng vẫn khiến người ta nghe vào liền cảm thấy run sợ.
“Sau trận dẹp loạn đó, cha mẹ và anh trai của em đều đã không qua khỏi. Chỉ có thi thể là được binh lính an táng tại nơi này.”
“Vậy còn cậu thì sao? Sau khi được đưa khỏi Cảng Đảo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đổi ngược lại, chủ động nắm lấy tay Chương Hàng Vũ, Thời Niệm cũng chỉ muốn cố gắng mang cho hắn một chút ấm áp.
“Sau khi đoàn xe rời khỏi Cảng Đảo, em và những ‘người may mắn’ khác liền bị đưa vào trại tập trung.” Từng hình ảnh trong ký ức nhanh chóng lướt qua, Chương Hàng Vũ liền lắc đầu, cảm khái: “Ngày Cảng Đảo bị phá hủy, cũng là ngày 10 ngàn ‘người may mắn’ này bị toàn dân mắng chửi, vùi dập…”
“Dưới sự áp bách của dư luận, tất cả mọi người đều bị đuổi khỏi trại tập trung. Mà một đứa trẻ năm tuổi như em, hiển nhiên cũng chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ.”
“Khi đó, có không ít chiến hữu của cha em sau khi may mắn thoát nạn cũng đã đăng thông tin tìm kiếm đứa con trai đã thất lạc này của ông.”
Một bên giúp Thời Niệm bày biện trái cây ra, đồng thời gỡ bỏ vài chiếc lá cây vương vãi trên mộ phần, Chương Hàng Vũ liền không chút cảm xúc nói tiếp: “Đói bụng mấy ngày liền, em cứ đi rồi lại đi…”
“Cho đến khi xuyên qua cửa kính của nhà hàng nhỏ bên đường, nhìn thấy thông báo tìm người trên TV, em mới giống như là có lại linh hồn, không chút do dự liền làm theo chỉ dẫn, chạy đến sở cảnh sát gần nhất…”
“Bây giờ nghỉ lại, khi đó, em xác thực là rất ngây thơ…” Hơi nghiêng mắt, nhìn xem gương mặt đã mất đi hào quang, không che giấu được sự đau lòng của Thời Niệm, giọng nói Chương Hàng Vũ liền hơi ngừng một chút: “Đừng lo, đều là chuyện xảy ra từ rất lâu rồi, em đã sớm không còn cảm giác gì nữa…”
Mang đầy hi vọng chạy đến sở cảnh sát, nhưng Chương Hàng Vũ không ngờ được rằng, đón chờ mình lại chỉ có sự xua đuổi một cách tàn nhẫn, cùng với sự phỉ nhổ của người khác.
Bởi vì sao?
Kể từ khi thông báo tìm người được phát ra, từ khắp nơi trên liên bang, mỗi ngày đều không biết có bao nhiêu đứa trẻ đến nhận mình là con của Chương thượng tá.
Dù sao, có được thân phận là con trai của đại anh hùng, còn được thừa hưởng vinh quang cùng gia sản to lớn, tiền đồ là một mảnh tươi sáng, ai lại không muốn kia chứ?
Mà thân là hàng thật như Chương Hàng Vũ, bởi vì trên người không có bất kỳ đồ vật gì có thể chứng minh thân phận, nên đã bị xem thành kẻ lừa đảo giống như những người khác, bị ném khỏi sở cảnh sát.
Cuối cùng vẫn là một người đi đường gần đó cảm thấy hắn đáng thương, mới chủ động đưa hắn đến trại trẻ mồ côi.
Con trai của đại anh hùng đã hi sinh mạng sống của bản thân và gia đình để cứu giúp vô số người dân, cuối cùng lại phải trải qua nỗi khổ thế này, quả thật là khiến người ta không khỏi cảm thấy bi ai.
**Có rất nhiều bạn đã đoán được phần nào thân phận của Vũ Vũ, nhưng có lẽ chưa ai ngờ tới quá khứ của hắn lại thảm thương đến mức này đâu nhỉ. Bonus thêm cả chuyện sau khi vào trại mồ côi còn bị ăn hϊếp, đánh đập qua ngày thì đúng chuẩn khổ ải vô biên luôn. (ಥ _ ಥ)