Chương 53: Anh Ấy Là Mọi Thứ Của Tao...

Con người vốn dĩ liền có bản tính hiếu kỳ, nên khi nghe thấy lời Triệu Khai Minh nói, đám sinh viên này cũng liền đã sốt sắng truy hỏi: “Triệu thiếu, ý của cậu là sao? Thời Niệm có chuyện gì không muốn người khác biết?”

Ý nghĩ đầu tiên của bọn họ chính là, chẳng lẽ cậu ta đã bắt cá nhiều tay, lừa gạt tình cảm của người khác? Hay là bị người ta bao nuôi, sử dụng chất cấm gì đó.

Nhưng những gì mà Triệu Khai Minh nói tiếp, cũng đã hoàn toàn vượt quá dự đoán của bọn họ…

“Thời Niệm căn bản không phải là Alpha trội gì hết, mà chỉ là một Omega vô cùng tầm thường! Cậu ta đã lừa gạt mọi người trong suốt thời gian qua.”

“Triệu Khai Minh, đủ rồi đó, mày tự bịa chuyện như vậy mà không cảm thấy xấu hổ à?” Ngồi ở bên dưới, rốt cuộc cũng không nghe nổi nữa, Lâm Phàm liền lập tức đứng dậy, châm chọc nói: “Nếu Thời ca thật sự là Omega, vậy tao chính là Alpha rồi…”

“Đúng là trò cười lớn nhất năm nay mà.”

“Đúng vậy, đúng vậy, Thời Niệm nhìn trước nhìn sau thế nào cũng đều là một Alpha hàng thật giá thật, cho dù tệ hơn nữa, chí ít cũng phải là Beta, làm sao có thể là Omega được chứ?”

“Phải đó, nếu một người như cậu ấy lại là Omega, vậy Alpha như tôi chẳng phải là quá thất bại rồi sao?”

“…”

Theo Lâm Phàm đứng ra phản bác, đám người xung quanh cũng đã nhao nhao tán đồng. Tất cả đều cảm thấy là Triệu Khai Minh đang nói nhăng nói cuội, cố tình đặt điều nói xấu Thời Niệm.

Đã sớm đoán trước được bọn họ sẽ có phản ứng thế này, nên Triệu Khai Minh cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn.

Trên mặt mang nụ cười khinh thường, hắn liền cúi đầu, lấy điện thoại trong túi áo của mình ra, nhanh chóng lục tìm bức ảnh chụp giấy xét nghiệm kia, giơ lên cao, cho những người đang ngồi ở đây nhìn xem.

“Không tin chứ gì, vậy các người mau mở to mắt mà nhìn đi, đây là cái gì, Thời Niệm…”

Thế nhưng, cũng chính vào lúc này, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một bàn tay to lớn cũng đã đột ngột vươn tới, trực tiếp đoạt lấy điện thoại trong tay Triệu Khai Minh.

Ngay sau đó, đón chờ gã liền đã là một nắm đấm không chút lưu tình…

“A!” Đau đớn kinh hô, Triệu Khai Minh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người liền đã không khống chế được mà ngã lăn ra đất. Đầu vô tình đập mạnh vào trên góc bàn, trong nháy mắt liền rách da, bắt đầu chảy máu.

Cơ mặt Triệu Khai Minh không ngừng co rúm lại vì đau, gã khó khăn nâng mắt, vùa vặn liền đối diện với một gương mặt bình phàm, nhưng lại âm u, không một tia sáng, tựa như tử thần đang ở trên cao, lạnh lùng quan sát một người sắp chết…

Cảm thấy đối phương có chút quen mắt, phải mất một lúc, Triệu Khai Minh mới nhận ra được kẻ này là ai: “Mày…mày chính là tên Alpha…”

Tiếc rằng, không để gã nói dứt câu, lúc này, Chương Hàng Vũ cũng đã trực tiếp dùng tay bịt kín miệng gã lại, vừa tiến tới liền đã mang theo một đợt công kích như gió cuốn, không để gã có cơ hội mở miệng.

Mỗi một cú đấm của Chương Hàng Vũ đều mang theo sức mạnh vô cùng to lớn, hơn nữa còn mười phần chuẩn sát rơi vào trên mặt Triệu Khai Minh, chưa đến hai phút liền đã khiến gã bị đánh đến thần trí không rõ, máu me đầy mặt.

Gã không phải là không muốn phản kháng, nhưng trở ngại, sức lực của tên điên này lại quá mức đáng sợ, thậm chí đều không giống con người. Mặc cho gã có cố gắng thế nào thì cũng đều chỉ có thể bị đánh đập một cách tàn nhẫn.

Lúc này, vốn đang vây xem, nhìn thấy khung cảnh máu me, bạo lực thế này, lo sợ xảy ra nhân mạng, cũng đã có không ít người cắn răng, muốn xông tới can ngăn.

Thế nhưng, không ngoại lệ, chỉ cần dám tiến vào bán kính 3m xung quanh hai người bọn họ, thì những người này đều sẽ bị một luồng tin tức tố có vị rượu vang vô cùng táo bạo công kích.

Beta vẫn còn tạm ổn, dù sao bọn họ cũng không quá nhạy cảm đối với tin tức tố, nhưng những Alpha khác thì lại không giống vậy, gần như trong nháy mắt cũng liền đã ngã khụy xuống đất, căn bản không dậy nổi. Hai chân run rẩy đứng không vững, cả người tựa như bị một tảng đá lớn đè nặng, lại giống như bị dã thú để mắt đến, khiến mồ hôi lạnh tuôn trào như suối, tuyến thể đau nhức như sắp bị xé rách ra.

Thời khắc này, cho dù là kẻ ngốc đi nữa thì cũng đều có thể nhìn ra, trạng thái của Chương Hàng Vũ đã rất không bình thường…

Hai mắt hắn đen kịt không thấy đáy, bên trong là một loại cố chấp đến điên cuồng, mang theo sự đè nén khiến người ta hít thở không thông.

“Chẳng phải tao đã cảnh cáo mày rồi sao? Tại sao mày lại đem lời tao nói xem như gió thoảng qua tai?”

Âm thanh Chương Hàng Vũ lúc này đã có chút trầm khàn. Hắn nói chuyện rất chậm, mỗi một câu nói ra đều rất mạch lạc, rõ ràng. Thế nhưng, ẩn sâu dưới sự bình tĩnh đó, lại là sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt.

Hắn nhớ tới những gì Triệu Khai Minh đã làm, nhớ tới hình ảnh mình nhìn thấy trong đoạn ghi hình ở quán cà phê…

Siết chặt cổ Triệu Khai Minh, Chương Hàng Vũ liền từ từ lôi gã dậy, động tác chậm rãi, nhẹ nhàng, tựa như đang xách một con chó chết.

“Bình thường tao không dễ kích động như vậy đâu.”

“Cho dù bị chèn ép, ức hϊếp, tao cũng sẽ không tức giận…”

“Nhưng mà…Thời Niệm không giống…”

“Đối với tao, anh ấy rất quan trọng. Anh ấy là ánh sáng, là sinh mệnh, là tất cả mọi thứ của tao. Không có anh ấy, thế giới của tao sẽ chẳng còn gì nữa cả…” Trống rỗng, cô tịch, không còn bất kỳ màu sắc gì ngoài một mảnh tăm tối.

“Cho nên, Triệu Khai Minh, mày ngàn vạn không nên động vào anh ấy…”

**Đau lòng quá, Niệm Niệm chuẩn bị khóc ngất nữa rồi…