Vô cùng phẫn nộ, nhưng đứng trước sự uy hϊếp của Triệu Khai Minh, Thời Niệm cũng chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, chậm rãi cúi người, tựa hồ muốn ngậm lấy thứ đồ vật tanh hôi kia.
Ý cười trên mặt ngày càng nồng đậm, Triệu Khai Minh lúc này liền luồn tay vào tóc Thời Niệm, chờ đợi hưởng thụ cảm giác sung sướиɠ sắp đến.
Chỉ có điều, ngay khi gã vừa lơ là cảnh giác, thì gần như trong tích tắc, bàn tay vẫn luôn lén lút thò vào trong túi áo của Thời Niệm cũng đã không chút báo trước, đột ngột lấy ra thứ gì đó, đâm thẳng về phía hông của gã!
Là dao sao?
Không phải.
Chỉ thấy, trong chớp mắt, Triệu Khai Minh liền đã có cảm giác giống như có một dòng điện vô cùng mãnh liệt đang bắt đầu lan ra khắp toàn thân mình. Khiến cả người gã co giật, gần như không thể chống cự, liền đã ngã quỵ ra đất, hai mắt trắng dã, chưa tới mấy giây cũng đã trực tiếp ngất đi.
Lúc này, theo Triệu Khai Minh triệt để mất đi ý thức, tin tức tố mãnh liệt đang áp chế Thời Niệm cũng đã không ngừng phai nhạt.
Nhưng dù vậy, phải mất tầm một phút sau, Thời Niệm mới có thể loạng choạng đứng dậy.
Việc đầu tiên cậu làm, đó chính là nhấc chân, hung hăng giẫm lên đồ chơi đã ỉu xìu dưới thân của đối phương.
Hơn nữa, không phải giẫm một cái, mà là liên tục mấy chục cái.
Cho đến khi chân đều giẫm đến tê buốt, cậu mới không tình nguyện mà buông tha cho gã. Chỉ là, trước khi đi, vẫn không quên khinh thường phun một ngụm nước bọt lên mặt gã: “Omega thì đã thế nào? Tao đã có thể đánh mày một lần, thì vẫn có thể đánh mày lần hai.”
“Muốn rêu rao chuyện đó ra ngoài sao? Vậy thì cứ làm đi. Cùng lắm ông đây không tốt nghiệp nữa, tưởng rằng ông đây thật sự sợ mày à?”
Không ai sẽ vấp ngã ở cùng một chỗ quá nhiều lần, kể từ lần đó bị ám toán trong phòng thể thao, rút kinh nghiệm xương máu, Thời Niệm cũng đã sớm mua sắm một chiếc máy kích điện, thời thời khắc khắc mang theo bên người để phòng thân.
Kỳ thực, hôm ở trong quán bar, cho dù Chương Hàng Vũ không xuất hiện đi nữa, thì cho đến cuối cùng, Thời Niệm vẫn có thể dựa vào thứ này, tự mình hạ gục tên Alpha có ý đồ xấu kia.
Lảo đảo rời khỏi phòng vệ sinh, vừa đi đến dưới đèn đường, từ giữa biển người, Thời Niệm cũng đã lập tức bắt gặp được thân ảnh đang cầm trà sữa, loay hoay đứng chờ của Chương Hàng Vũ.
Thời Niệm gọi tên hắn, sau đó liền không chút do dự chạy tới, tựa như ôm lấy cả khoảng trời mà lao vào trong l*иg ngực ấm áp, vững trãi kia. Điên cuồng cảm thụ mùi hương rượu vang nhàn nhạt bên trên.
Giây phút này, cảm giác khô nóng, khó chịu, xen lẫn với sự bất an do thuốc gây ra cũng đã không ngừng suy giảm, khiến đầu óc Thời Niệm trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều, tay chân cũng khôi phục được một chút sức lực.
Bị hành vi kỳ quái này của Thời Niệm làm cho không hiểu thấu, Chương Hàng Vũ liền theo bản năng vòng tay qua, ôm chặt lấy cậu, hai ly trà sữa trong tay cũng bởi vì vậy mà suýt chút rơi mất: “Có chuyện gì sao? Tại sao anh lại…?”
“Không có gì cả.” Không muốn làm Chương Hàng Vũ lo lắng, sau khi cảm xúc bình ổn lại, Thời Niệm cũng đã lựa chọn giấu giếm hắn, tránh cho mọi chuyện ngày càng trở nên rối rắm hơn: “Chỉ là đột nhiên muốn ôm mày một lát mà thôi.”
Sau đó, trong một khoảng thời gian rất lâu, Thời Niệm vẫn luôn ôm chầm lấy Chương Hàng Vũ như vậy, hoàn toàn bỏ mặc ánh mắt dò xét của người qua đường. Bởi vì cậu phát hiện, tin tức tố của hắn có thể giúp mình xoa dịu cảm giác xao động khi phát tình do thuốc gây ra này.
Chỉ có điều, cậu lại không biết rằng, mặt ngoài không muốn truy hỏi, sợ khiến cậu cảm thấy khó xử, nhưng trên thực chất, Chương Hàng Vũ cũng đã có thể xác định, trong khoảng thời gian đi vệ sinh này, cậu chắc chắn đã gặp phải chuyện gì đó…
Ánh mắt đen kịt nhìn về phía nhà vệ sinh công cộng, sau khi đưa Thời Niệm lên xe, chuẩn bị về nhà, hắn liền đã viện cớ là quên mua đồ cho cha mẹ mà vội vã quay trở lại chợ đêm một lần nữa, dọc theo đường phố, đi đến quán cà phê vừa rồi.
Chương Hàng Vũ vừa bước vào, ngay tức khắc cũng liền đã được nhân viên phục vụ chào đón. Nhưng việc đầu tiên hắn làm, đó chính là đi thẳng đến chỗ quản lý của quán cà phê, không chút do dự nói ra mục đích của mình.
“Tôi muốn xem camera giám sát khoảng nửa tiếng trước ở xung quanh nhà vệ sinh, không biết có được hay không?”
Dứt lời, Chương Hàng Vũ liền đã đặt một xấp tiền xanh xanh đỏ đỏ lên bàn, trực tiếp khiến lời từ chối sắp thốt ra khỏi miệng của quản lý bị nghẹn trở về, ngay cả thái độ cũng lập tức thay đổi 180°.
“Được, đương nhiên là được rồi, tôi sẽ lập tức để nhân viên đi trích xuất camera cho cậu, xin hãy chờ một lát.”
Nên nói thế nào nhỉ? Quả nhiên, có tiền liền có thể xui ma khiến quỷ.
Không có vấn đề gì là không thể giải quyết bằng tiền cả, nếu có, thì đó chính là tiền chưa đủ nhiều.
---------------------------
Thoáng chốc liền đã đến ngày kết thúc kỳ nghỉ tết, đám sinh viên sau khi về quê đoàn tụ với gia đình cũng đã lần nữa đón xe về trường học, tiếp tục học kỳ sắp sửa kết thúc.
Không khí lớp C ban 4 hôm nay vẫn giống như trước kia, tràn ngập cảm giác thanh xuân, náo nhiệt. Đám người tốp năm tốp ba tụ họp lại với nhau, bắt đầu bàn tán về kỳ nghỉ lễ, cũng như đàm luận đủ loại chuyện trời đất khác.
Mà đám người Lâm Phàm, Vương Hào cũng không ngoại lệ.
Mãi cho đến khi một bóng người anh tuấn, mang theo lửa giận cùng oán khí ngút trời bước vào lớp, hình ảnh hòa hợp này mới triệt để bị phá nát.
“Thời Niệm!”
Người tới không phải ai khác, rõ ràng liền chính là Triệu Khai Minh âm hồn bất tán kia.
Ngày hôm nay, trên người hắn vẫn mặc bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền, phô bày ra dáng người cao ngất.
Chỉ có điều, so với đó, tư thế đứng mất tự nhiên, tựa như hai chân không thể khép lại kia, mới là thứ khiến đám người không khỏi quăng đến ánh mắt quái dị…
Rốt cuộc, thân là lớp trưởng, Trương Bằng vẫn là tự mình đứng ra đáp lời: “Bạn học Triệu, nếu cậu muốn tìm Thời Niệm vậy thì xin mời về cho, bởi vì hiện tại cậu ấy vẫn chưa đến lớp…”
“Chưa đến lớp sao? Vậy thì càng tốt, vừa vặn để bổn thiếu gia bớt chút khí lực…” Cười lạnh nói, căn bản không chờ được đến khi Thời Niệm xuất hiện, dưới sự hỗ trợ của mấy tên chó săn đi theo mình, Triệu Khai Minh cũng đã đi đến trên đài cao, lớn tiếng nói.
“Các người bình thường đều luôn sùng bái Thời Niệm, thậm chí còn bình chọn cho cậu ta làm giáo thảo, xem thành thần tượng…”
“Vậy các người có biết, thật ra, từ đầu tới cuối, cậu ta vẫn luôn là một kẻ lừa đảo, giả tạo hay không?”
**Triệu thiếu gia chuẩn bị lĩnh cơm hộp rồi nha.