Mang theo tiền tiết kiệm của mình, Thời Niệm liền đi đến một bệnh viện nhỏ ở gần nhà mình để khám bệnh.
Đối với những câu hỏi của bác sĩ, cũng không giấu giếm, cậu liền đem tất cả triệu chứng trong những ngày qua của mình kể hết ra.
Nửa tiếng sau, cầm lấy hồ sơ khám bệnh, Thời Niệm cũng đã tựa như cái xác không hồn, thẫn thờ bước ra khỏi cửa. Ánh mắt trống rỗng, gương mặt cũng trở nên tái nhợt, không còn chút huyết sắc.
Vừa rồi, sau khi kiểm tra xong, bác sĩ cũng đã đột ngột bảo cậu đến phòng siêu âm. Sau đó, lại mỉm cười nói với cậu rằng, cơ thể cậu không có gì đáng ngại cả, đó đều là những triệu chứng vô cùng bình thường, chỉ cần thời gian kế tiếp hạn chế suy nghĩ tiêu cực, cũng như ăn uống, nghỉ ngơi đều đặn hơn là được.
Bởi vì, kết quả chẩn đoán cho thấy, cậu đã mang thai gần hai tháng.
Giây phút nghe thấy hai chữ ‘mang thai’ này, đầu óc Thời Niệm cũng đã hoàn toàn trống rỗng, gần như không còn suy nghĩ được gì nữa.
Kế tiếp, bác sĩ đã nói rất nhiều thứ, đa phần đều liên quan tới việc dưỡng thai, nhưng ngay cả một chữ, Thời Niệm cũng đều không nghe lọt.
Cha của đứa bé này là ai, không cần nói cũng đã biết.
Chỉ là, đầu óc rối bời, thời khắc này, Thời Niệm chỉ có một loại cảm giác rất kháng cự trước sự xuất hiện của nó.
Trải qua hai mươi năm nhân sinh, Thời Niệm quả thật cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn, càng đừng nói chi là sinh con.
Có thể nói, người đàn ông đó và đứa trẻ này, đều là biến số phá hủy đi sự sắp xếp mà cậu đã chuẩn bị sẵn cho tương lai của mình.
Lần đầu tiên gặp phải loại chuyện như thế này, tâm trạng của Thời Niệm thật sự cũng đã rối như tơ vò. Trong nháy mắt đó, một ý niệm cũng đã giống như ngọn lửa lớn, hừng hực thiêu đốt trong đầu cậu, lấn át hết thảy tình cảm cùng lý trí, đó chính là…
Nếu không…hay là đi phá bỏ cái thai này đi.
Mặc dù rất tàn nhẫn, nhưng đối với một sinh viên còn chưa tốt nghiệp, thậm chí, ngay cả mặt mũi của cha đứa bé dài ngắn thế nào vẫn còn chưa biết được như Thời Niệm, đây có lẽ đã là một trong những lựa chọn vẹn toàn nhất bây giờ.
Tim đập thình thịch, siết chặt giấy khám sức khỏe, Thời Niệm liền không chút do dự xoay người, quay lại bệnh viện, quyết định nhờ bác sĩ giúp mình phá thai.
--------------------------
“Thời Niệm làm sao vậy? Rõ ràng nói ra ngoài hóng mát nhưng đến tận giờ này mới quay trở về, bộ dạng còn như người mất hồn nữa, có phải là gặp phải chuyện gì rồi không?”
Thời Niệm vừa trở về phòng, đứng ở bên dưới, Lý Vân Cẩm cũng đã nhỏ giọng nói với Thời Nam.
Không phải bà nhạy cảm, bởi vì khuôn mặt trắng bệch đó của cậu, thật sự là cũng quá dọa người.
--------------------------
Không biết sắc mặt của bản thân đã khiến Lý Vân Cẩm lo lắng, lúc này, sau khi rửa mặt, Thời Niệm cũng đã ngẩn người, nhìn chính mình trong gương.
Cậu đã đến chỗ bác sĩ để phá thai.
Khi nghe thấy yêu cầu của cậu, bác sĩ cũng đã cực lực khuyên ngăn, bởi vì việc phá thai sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với sức khỏe của Omega.
Chỉ là, dưới sự kiên quyết của cậu, bác sĩ rốt cuộc vẫn là đồng ý…
Kết quả thế nào? Thời Niệm đã phá thai rồi sao?
Đương nhiên là không.
Bởi vì, giây phút nằm trên giường bệnh, nhìn xem bác sĩ và y tá đang loay hoay lấy dụng cụ y tế, cậu đã hối hận.
Cả đời này của cậu, hận nhất liền là người mẹ vô trách nhiệm, vì sự ích kỷ của bản thân mà đã nhẫn tâm bỏ rơi cậu kia…
Vậy việc cậu làm bây giờ, thì có gì khác so với bà ta chứ?
Ngồi trên giường, bởi vì dọc đường đã suy nghĩ kỹ, Thời Niệm liền cầm lấy điện thoại, lựa chọn gọi cho người đàn ông thần bí đó…
Không giống thường khi, chỉ cần cậu gọi, chưa đến mấy giây, đối phương cũng đã lập tức nhấc máy, lần này, chờ đợi lúc lâu, người ở đầu dây bên kia vẫn cứ chậm chạp không chịu nghe máy của cậu.
Chờ đợi là vô hạn, đáy lòng thấp thỏm bất an, đến tận khi Thời Niệm đã gọi lại lần thứ hai, đầu dây bên kia rốt cuộc mới truyền đến thanh âm.
Chỉ có điều, khác xa với tưởng tượng của Thời Niệm, nơi đó lại vô cùng ồn ào, không chỉ có tiếng nhạc inh ỏi, mà còn có tiếng nói cười của không ít nam nữ, khiến cậu trong nháy mắt liền đoán được nơi hắn đang ở là đâu…
“Alo, Thời Niệm? Anh gọi cho em có chuyện gì không?” Từ thanh điệu đến nghe, đối phương dường như đã có chút men say, đầu óc cũng không quá tỉnh táo.
Thời Niệm biết rõ, vào thời khắc này, bản thân cũng không nên suy nghĩ lung tung như vậy. Nhưng không biết vì cớ gì, cậu vẫn cứ không khống chế được cảm xúc của chính mình…
Cậu cảm thấy, thái độ của hắn hôm nay rất khác thường. Dù sao, từ trước đến giờ, khi cậu gọi, hắn đều sẽ vui mừng, trêu chọc vài câu, cũng chưa từng hỏi cậu như vậy bao giờ cả.
Ánh mắt rũ xuống, lúc này, đã tắt hết đèn trong phòng, chỉ chừa lại ánh đèn ngủ lấp lóe, co người ngồi trên giường, ngay khi Thời Niệm chuẩn bị mở lời, thì ở đầu dây bên kia, một giọng nói xa lạ cũng đã lập tức truyền tới.
“Đang nói chuyện với ai vậy? Là bạn gái sao? Tôi cứ tưởng cậu vẫn còn độc thân chứ, không ngờ lại là hoa đã có chủ rồi. Đáng tiếc, vừa rồi tôi còn muốn hẹn cậu tối nay đi ăn tối…”
Dù ở giữa không gian huyên náo, nhưng tiếng nói ngọt ngào, nhỏ nhẹ của thiếu niên này vẫn trực tiếp chui vào tai Thời Niệm, khiến trong đầu cậu lập tức phát họa ra hình ảnh một Omega xinh đẹp, nhỏ nhắn.
Vô thức nín thở, Thời Niệm liền cố gắng lắng nghe câu trả lời của hắn. Chỉ có điều, bởi vì tiếng nhạc quá lớn, lần này, cậu cũng chỉ có thể đại khái nghe được mấy chữ : Không phải bạn gái, tối nay đến khách sạn gì đó…
**Suýt chút là bảo bảo của chúng ta không còn rồi…