Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dục Cầm Cố Túng

Chương 38: Thời Niệm Cảm Ơn Chương Hàng Vũ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời Niệm đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng khi đến trường, bản thân sẽ tiếp tục bị người phụ nữ đó làm phiền.

Nhưng làm cậu không ngờ được chính là, mấy ngày kế tiếp, đừng nói là đeo bám, ngay cả mặt của đối phương, cậu cũng đều chưa từng gặp qua.

Đối phương cứ giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, ngay cả một chút tung tích đều không sót lại.

Nếu đổi lại thành trước kia, dù không nói, trong lòng Thời Niệm nhất định cũng sẽ cảm thấy buồn bực, không vui. Nhưng sau tất cả, bị những lời tàn nhẫn của đối phương làm tổn thương, giờ đây, cậu chỉ còn lại cảm giác vui vẻ.

Ít nhất, cậu cũng không cần lo âu thấp thỏm, sợ hãi cuộc sống của mình sẽ bị xáo trộn nữa.

“Ba, con về rồi đây.” Vừa bước vào cửa, Thời Niệm cũng đã bị khung cảnh trước mặt làm cho có chút ngạc nhiên.

Bởi vì lúc này, trên bàn ăn nhà cậu cũng đã được bày đầy thức ăn, vô cùng thịnh soạn.

“Hôm nay là ngày gì sao? Sao lại làm nhiều món như vậy chứ?”

Bỏ ba lô xuống, Thời Niệm liền đi bưng đồ ăn giúp hai người. Sau khi đã ngồi vào bàn ăn, Thời Nam mới không giấu được niềm vui sướиɠ trên mặt mà nói với cậu.

“Không phải cách đây không lâu, ba đã nói với con rằng, phó viện trưởng ở bệnh viện ba đang làm đã đến tuổi về hưu, nên chức phó viện trưởng vẫn còn đang để trống sao?”

Gật đầu, mặc dù bình thường rất ít giao lưu, nhưng đối với công việc của cha mình, Thời Niệm vẫn biết được ít nhiều. Tỷ như việc nơi ông đang làm cũng không phải bệnh viện công lập, mà là bệnh viện tư nhân.

“Hôm qua, có một cổ đông lớn đã mua lại bệnh viện, còn bổ nhiệm cho ba làm phó viện trưởng. Các cổ đông khác cũng đã thông qua rồi, bắt đầu từ ngày mai, ba sẽ có thể chính thức nhậm chức rồi, việc này đáng được ăn mừng mà, có đúng không?”

Nhìn xem nụ cười lâu ngày không thấy của cha mình và mẹ kế, Thời Niệm cũng chỉ cười cười, sau đó liền im lặng không nói.

Bởi vì trong lòng cậu cũng đã có một suy đoán, chỉ là vẫn cần phải chờ xác nhận lại.

Buổi chiều vẫn còn có một tiết, nên sau khi dùng bữa xong, Thời Niệm cũng đã tạm biệt hai người họ, lần nữa quay trở lại trường.

Đi trên đường, suy nghĩ một hồi, Thời Niệm vẫn là lấy điện thoại ra, lùng tìm số điện thoại của tên lưu manh vô lại kia.

Giống như mọi ngày, chỉ cần cậu vừa gọi, chưa đến ba giây, đối phương cũng đã lập tức nhấc máy, gần như không chút do dự.

Đứng trong sân trường vắng vẻ, vừa nghe được tiếng đối phương, Thời Niệm cũng đã gấp không chờ được, lập tức đem vấn đề đang chất chứa trong lòng mình hỏi ra :“Là mày làm, có đúng không?”

“Ý anh là gì? Em không hiểu lắm.”

“Đừng giả ngốc nữa, chuyện của Vương Kiều, còn có chuyện công việc của ba tao, đều là do mày làm, có đúng không?” Không có tâm trạng đóng kịch, Thời Niệm cũng đã không chút do dự vạch trần lời nói dối vụng về của hắn.

“…” Tựa như không ngờ được cậu sẽ hỏi thẳng như vậy, yên lặng lúc lâu, Chương Hàng Vũ mới gián tiếp thừa nhận :“Sao anh lại biết được chuyện này?”

“Mày còn dám hỏi là làm sao tao biết? Mày nghĩ tao là đồ ngốc thật à? Thế giới này cũng không phải là trong tiểu thuyết, làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy chứ? Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết, những chuyện này, nhất định đều không thể thoát khỏi liên quan với mày.”

Dù sao, ngoại trừ hắn ra, cậu cũng không nghĩ ra được, còn có ai có năng lực có thể im hơi lặng tiếng làm được những chuyện này.

Thời Niệm đều đã nói đến nước này, cũng không có gì đáng để giấu giếm nữa, Chương Hàng Vũ chỉ sợ cậu sẽ cảm thấy không vui :“Anh sẽ mắng em à?”

“…” Trầm mặc một lúc, ngay khi Chương Hàng Vũ chuẩn bị xong tinh thần để lắng nghe lời mắng mỏ của cậu, thì cậu cũng đã đột ngột nói ra hai chữ :“Cảm ơn.”

Tựa như là làm đấu tranh tư tưởng rất lâu, nên khi nói ra hai chữ này, giọng nói của cậu cũng đã trở nên rất nhẹ, rất cứng nhắc.

“…”

“Nói thật, vừa rồi, em còn cho rằng anh sẽ nổi giận, nhưng không ngờ được rằng, anh lại cảm ơn em…” Kinh ngạc đến không nói thành lời, Chương Hàng Vũ thậm chí đều hoài nghi, chính mình có phải đã sinh ra ảo giác hay không.

Có chút ngại ngùng, nhưng rốt cuộc, Thời Niệm vẫn là đè xuống xúc động muốn ngắt máy của mình mà giải thích với hắn :“Chưa nói đến việc ba tao đã làm bác sĩ trưởng khoa trên dưới hai mươi năm, bất kể là kinh nghiệm hay tư lịch đều hoàn toàn xứng đáng với chức vị phó viện trưởng…”

“Thì tiền lương hằng tháng ông ấy kiếm được, ngoại trừ chi trả cho cuộc sống hàng ngày, còn lại đều dùng vào trên việc từ thiện. Nếu ông ấy được thăng chức, vậy đồng nghĩa với việc, tiền lương ông ấy kiếm được cũng sẽ tăng lên, có thể cứu giúp được nhiều người hơn nữa.”

Làm người, không thể bỏ qua đại cục, chỉ biết nghĩ cho mình. Thời Niệm không cho phép bản thân học theo một số nhân vật não tàn trong phim truyền hình, vì chút lòng tự tôn đáng buồn cười của mình mà đạp đổ niềm hi vọng của người khác.

Một bên nhận ân huệ của đối phương, một bên lại làm ra vẻ như bản thân chịu thiệt thòi.

Đó không phải thanh cao, mà là ích kỷ.

**Thật sự ta rất ghét kiểu tình tiết và thiết lập nhân vật như thế này của một số bộ phim. Cứ có cảm giác như nhân vật chính ăn cháo đá bát, thị sủng sinh kiêu, được lợi mà còn khoe mẽ, vong ơn phụ nghĩa thế nào ấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »