"Tôi đã nghe Thời Niệm nói hết mọi chuyện rồi. Tôi có thể giúp con trai bà tìm người hiến thận, đồng thời cho bà thêm 50 vạn với một điều kiện, đó chính là từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt Thời Niệm nữa..."
Ngồi trong công viên, nhìn xem túi giấy mà Chương Hàng Vũ đưa tới, Vương Kiều liền gấp không chờ được mà nhận lấy. Cũng không cố kị nhiều, liền trực tiếp mở ra xem ở ngay trước mặt hắn.
Đúng như hắn nói, bên trong túi giấy này, thật sự là đặt mấy xấp tiền mặt có mệnh giá lớn, không nhiều không ít, vừa vặn tầm trên dưới 50 vạn nguyên.
Nói thật, Vương Kiều cũng không ngờ được rằng, chỉ mới mấy năm không gặp, đứa trẻ mồ côi ốm yếu năm xưa mà mình từng chăm sóc, thế mà lại trở nên giàu có như vậy, hơn nữa, dường như còn có quan hệ không tầm thường với con trai bà.
Chẳng lẽ là được gia đình nào đó nhận nuôi?
Đây chẳng phải là quá tốt số rồi sao?
Âm thầm bĩu môi trong lòng, nhưng ngoài mặt, Vương Kiều vẫn là nhanh tay cất tiền vào trong túi xách của mình, dường như sợ hắn hối hận, đòi lại :"Được thôi, được thôi, chỉ cần có tiền, mọi chuyện đều dễ nói hết..."
Vương Kiều thật sự nghĩ như vậy sao? Đương nhiên là không rồi.
Một cái cây hái ra tiền như vậy, sao bà có thể bỏ qua được chứ?
Ngồi tàu điện ngầm về nhà, Vương Kiều quả thật đã mở cờ trong bụng. Dù sao, đổi thành ai đi nữa, vô duyên vô cớ nhận được một món tiền từ trên trời rơi xuống, thì làm sao có thể không vui được chứ?
Thậm chí, bà còn bắt đầu suy nghĩ, sau này nên làm thế nào để tiếp tục vòi tiền từ chỗ hắn.
"Chậc, thật ra sinh được Omega cũng không tệ lắm, còn biết câu được một con rùa vàng..." Một bên suy nghĩ, một bên, Vương Kiều liền ghé vào một cửa hàng ven đường, mua vài ổ bánh mì, gấp không chờ được muốn trở về nhà, đem chuyện vui này chia sẻ với chồng mình.
Muốn bà sau này đừng đến tìm Thời Niệm nữa? Nghĩ cũng đừng nghĩ, đó nhất định là chuyện không thể nào.
Nhìn xem một hàng xe việt dã đang đậu trước cửa nhà mình, thầm suýt xoa một chút, lại nhìn nhiều vài lần, Vương Kiều cũng liền không để tâm tới nữa.
Cho đến khi bước vào cổng nhà, nhìn xem khung cảnh trước mặt, Vương Kiều mới hoàn toàn ngây người, đứng yên tại chỗ như trời trồng.
Bởi vì sao?
Thời khắc này, trong sân nhà bà cũng đã đứng đầy người, tất cả không ngoại lệ, đều mặc tây trang màu đen, thân hình cao lớn vạm vỡ, thần thái hung ác, không giống người thường.
Ngay khi da đầu Vương Kiều run lên, không biết có nên rời đi hay không, thì ánh mắt bà cũng đã rơi vào trên thân ảnh đang bị hai tên tráng hán kia khống chế, nhấn xuống đất.
"Lão Trương!" Nhìn thấy chồng mình bị bắt, ngay cả túi xách vừa trượt khỏi tay, rơi xuống đất, Vương Kiều cũng đều không thèm để ý đến, đã lập tức giống như một mũi tên, nhanh chóng chạy vào nhà.
Đối với việc Vương Kiều xông vào, tựa hồ đã nhận được mệnh lệnh từ trước, đám "vệ sĩ" này cũng chỉ là lạnh lùng đứng nhìn, không hề ngăn cản.
Lúc này, chồng của Vương Kiều cũng đã bị trói gô lại giống như một con gà, trên người không có vết thương, nhưng bất kể là ánh mắt hay nét mặt, đều tràn ngập cảm giác kinh hoảng, tựa như đã trải qua điều gì đó vô cùng khủng khϊếp.
Nhìn thấy Vương Kiều, ngay tức khắc, Lão Trương cũng đã trở nên vô cùng kích động, chỉ có điều, bởi vì miệng bị dán băng dính, nên ông ta cũng không thể phát ra được bất kì lời nào.
"Các người là ai? Sao lại xông vào nhà của tôi? Có biết đây là xâm phạm gia cư bất hợp pháp hay không? Còn có...bắt giữ người trái pháp luật nữa. Giữa thanh thiên bạch nhật, sao các người có thể làm ra loại chuyện như vậy được chứ? Bây giờ là thời đại pháp trị đó, tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát bắt hết đám cuồng đồ các người!"
Vừa sợ vừa giận, Vương Kiều liền bắt đầu chửi ầm lên, muốn đem cảnh sát ra để dọa sợ bọn họ.
Nhưng đồng thời, bà rốt cuộc mới phát hiện, túi xách của mình vẫn còn nằm ở ngoài sân, mà điện thoại, thì lại bị bà đặt ở bên trong...
"Hai tiếng không gặp, trong khoảng thời gian này, dì vẫn khoẻ chứ? Dì Vương?" Vô cùng tự nhiên ngồi vào bàn giữa, Chương Hàng Vũ lúc này đang vắt chéo chân, thảnh thơi uống trà.
Bởi vì xử lý chuyện của bà ta, hắn đã phải xin phép nghỉ một ngày.
Nhà của Vương Kiều rất nhỏ, thuộc về kiểu nhà ở nông thôn của những năm 80,90. Từ cửa lớn đến nhà chính, đâu đâu cũng là vết tích cũ nát, không người sửa chữa.
Ôm chầm lấy Lão Trương, chỉ vừa ngẩng đầu, Vương Kiều cũng đã kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Giây phút đó, vô số ý niệm cũng đã lướt qua trong đầu, cuối cùng chỉ còn sót lại duy nhất một cảm xúc, đó chính là tức giận :"Mày...sao mày lại ở đây?"
Nhìn xem đám vệ sĩ đang chen chúc trong sân nhỏ của mình, Vương Kiều dường như cũng đã tự hiểu ra được gì đó.
Những kẻ này, nhất định đều là do hắn dùng tiền thuê tới!
"Chuyện này đều là mày làm sao? Sao mày lại bắt chồng tao lại, còn mang nhiều người đến đây như vậy? Mày rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ là hối hận rồi nên muốn lật lọng?"