Trước mặt là một mảnh tối đen, khiến tim của Thời Niệm cũng không khỏi gia tăng tần suất đập. Trong lòng thấp thỏm không yên, không biết người đàn ông kia kế tiếp sẽ làm gì.
Dưới sự bất an của Thời Niệm, theo nửa người trên đột ngột lạnh lẽo, cậu liền cảm nhận được, có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào trên cơ thể trần trụi của mình.
Suy nghĩ ngày càng mơ hồ, giây phút điểm mẫn cảm trên ngực bị đối phương ngậm lấy, Thời Niệm mới không kiềm được mà phát ra một tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn :"Ha...đừng mà..."
Sống lưng vô thức vặn vẹo, Thời Niệm liền bị cảm giác tê dại trên ngực làm cho đầu óc mê muội, tựa như tất cả cảm quan đều bị tập trung hết vào đó, ra sức siết chặt lấy bàn tay to lớn đang đan vào tay mình.
Nghe thấy tiếng kiều suyễn vừa rồi của Thời Niệm, Chương Hàng Vũ chỉ có cảm giác như uống vào một lọ xuân dược, tin tức tố tỏa ra cũng ngày càng nồng đậm, có xu hướng mất khống chế, tựa như hận không thể đem người dưới thân nuốt trọn.
Chuyên chú liếʍ hút viên đậu nhỏ xinh xắn, đỏ bừng trước ngực cậu, Chương Hàng Vũ lại ra sức giữ chặt lấy bàn tay cậu, nhấn mạnh vào trên đệm giường, khiến cậu không thể cựa quậy được.
Trong lúc Thời Niệm không chú ý, bàn tay còn lại của hắn cũng đã thuận theo sống lưng thẳng tắp của cậu, sờ vào trên bờ mông mềm mại kia, nhẹ nhàng nắn bóp.
"Ah..." Cắn chặt môi, Thời Niệm rất muốn kêu đối phương dừng lại, nhưng sợ cuối cùng lại bị xem thành dục cự còn nghênh, cậu cũng chỉ có thể để mặc đối phương đùa bỡn cơ thể chỉnh mình.
Bị hắn "chiếu cố" như vậy, điểm nhỏ trên ngực cậu cũng đã ngày càng đỏ lên, tựa như một quả anh đào nhỏ nhắn, khiến người ta nhìn thấy liền muốn nhấm nháp.
"Thời Niệm..." Trầm thấp gọi tên cậu, Chương Hàng Vũ lại tiếp tục không nhịn được mà vuốt ve khuôn mặt đang đỏ bừng của cậu, dùng toàn bộ nhu tình thổ lộ ra một câu :"Em thích anh."
Thích đến phát điên, thích đến tim đều quặn thắt lại.
"Bất kể là quá khứ hay hiện tại, em vẫn luôn một mực tìm kiếm anh, dõi theo anh."
"Trong 9 năm này, em không biết bản thân đã mơ bao nhiêu lần, cũng như tỉnh mộng bấy nhiêu lần nữa...Em mơ tới, nếu ngày hôm đó, mẹ anh không ôm anh đi, em cũng không bị bảo an bắt giữ, thì có lẽ..."
"Em lúc 11 tuổi, đã có thể nắm lấy tay anh khi 13 tuổi rồi..."
Khoảng thời gian 9 năm xa cách đó, có lẽ chính là tiếc nuối lớn nhất trong cả đời này của Chương Hàng Vũ, hoàn toàn không thể bù đắp được.
Thật ra, vẫn còn một chuyện Chương Hàng Vũ chưa nói cho Thời Niệm biết, đó chính là, thật ra, ngày hôm đó không phải là lần đầu tiên cả hai gặp nhau.
Hắn đã âm thầm chú ý cậu từ rất lâu, rất lâu về trước, kể từ ngày cậu theo mẹ mình đến cô nhi viện chơi.
Chương Hàng Vũ vẫn còn nhớ rất rõ, đó là một ngày đông chí, khi tuyết đầu mùa bắt đầu rơi.
Cậu lúc đó cũng không lớn lắm, trên người mặc một chiếc áo lông màu trắng, đỉnh đầu đội mũ len cùng màu, thêu hình thỏ con.
Trên cổ lại choàng một chiếc khăn đen vô cùng to lớn, đem một nữa khuôn mặt nhỏ nhắn đều che mất, chỉ để lộ ra một đôi mắt sáng tỏ, linh động.
Khi nhìn thấy hắn đang len lén quan sát ở đằng xa, cậu đã tựa như một cục bông nhỏ, nhanh chóng chạy tới bên người hắn, mặc cho hắn tính tình hướng nội, trốn tránh thế nào, vẫn nhiệt tình lôi kéo tay hắn đi đắp người tuyết.
Là một đứa trẻ mồ côi quanh năm chịu ngược đãi, đông đến, đừng nói là những thứ khác, ngay cả một chiếc áo ấm, hắn cũng đều không có...
Nhìn xem đôi bàn tay bị lạnh đến phát cóng của hắn, khi đó, không suy nghĩ nhiều, Thời Niệm liền đã cởi một bên bao tay ra đưa cho hắn, chỉ vì để hắn có thể đắp người tuyết cùng mình.
Đối với Thời Niệm, đó có thể chỉ là một phần rất rất nhỏ trong tuổi thơ phong phú của mình nhưng đối với hắn, đó lại là một trải nghiệm đủ để khắc ghi cả đời.
Bởi vì ngoại hình quá mức phổ thông, nên dù cho Chương Hàng Vũ có cố gắng xuất hiện trước mặt Thời Niệm bao nhiêu lần đi nữa, sự tồn tại của hắn vẫn sẽ luôn bị cậu vô thức lãng quên, tựa như một người qua đường, không chút liên quan.
"A...hức...."
Thời khắc này, chiếc quần thể thao trên người cậu cũng đã sớm bị cởi ra, khiến đôi chân dài mê người cùng bờ mông tròn trịa triệt để bị phô bày.
. Ngón tay thon dài của đối phương lúc này cũng đang không ngừng ra vào trong người cậu, cọ sát thịt mềm, khiến dịch thủy bên trong thấm ướt cả tay hắn.
Thời Niệm không biết chính mình đã bị người đàn ông này dùng ngón tay đưa đến cao trào lần thứ mấy, cậu chỉ biết, thời khắc này, hai ngón tay của đối phương cũng đã không đủ để thỏa mãn cảm giác trống rỗng của cậu nữa.
Cơ thể cậu muốn thứ gì đó to hơn, có thể tiến vào sâu trong cung khẩu, đẩy ra tầng tầng mị thịt...
Toàn thân nóng như lửa đốt, lý trí chẳng còn sót lại bao nhiêu, gần như đã hoàn toàn bị du͙© vọиɠ điều khiển, chân cậu cũng đã không khống chế được mà vòng qua hông hắn, nức nở nài nỉ :"Hức...bảo bối ngoan...làm ơn...mau tiến vào đi..."
**Lẹ đi con trai, được hay không được nói một lời, sao để người ta chờ lâu vậy?
**Rốt cuộc cũng được Niệm Niệm nhà ta gọi là "bảo bối" rồi nhé.