Chương 28: Cảm Giác Bị Vợ Quản Nghiêm.

"Được rồi, được rồi, cảm ơn con..." Ngắt máy, nhìn xem điện thoại, chần chừ một hồi, Lý Vân Cẩm mới chầm chậm bước xuống phòng khách, ngồi vào bên cạnh Thời Nam, dùng ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn ông.

Đang chăm chú xem tin tức, lại phát hiện ánh mắt do dự của bà, Thời Nam liền nhướng mày hỏi :"Thế nào? Thời Niệm nói sao? Sao hôm nay nó lại về trễ vậy?"

"Chuyện này..." Không biết nên mở lời thế nào, nhưng rốt cuộc, nỗi lòng của người làm mẹ vẫn khiến Lý Vân Cẩm đem sự lo lắng của mình nói ra :"Là một bạn học nam nghe máy giúp Thời Niệm..."

"Đối phương nói hôm nay trong lớp có tổ chức liên hoan, Thời Niệm đã uống say rồi, không thể về được, nên sẽ ở lại nhà đối phương một đêm..."

"Thật ra, đây cũng đã là lần thứ hai Thời Niệm qua đêm ở nhà người bạn học đó, lần trước, bởi vì sợ nó bị anh mắng, nên em mới lựa chọn che giấu không nói..."

"Không phải là lần đầu tiên sao? Đứa trẻ đó là ai? Em có quen biết không?" Điều chỉnh âm lượng TV lại nhỏ một chút, Thời Nam liền nghiêm nghị hỏi.

"Em không biết nữa, dường như là bạn mới quen của nó, cũng không chơi chung với đám Lâm Phàm..." Càng nói, bất an trong lòng cũng càng lúc càng lớn dần, Lý Vân Cẩm liền có chút đứng ngồi không yên.

"Thật ra, cách đây không lâu, em đã phát hiện, Thời Niệm nó..."

"Đã bị dấu hiệu, có đúng không?" Tựa hồ đã đoán được vợ kế của mình muốn nói gì, khẽ thở dài, Thời Nam liền dứt khoát tắt TV đi, nghiêng người nhìn bà.

"Là một bác sĩ, hơn nữa còn là một người cha, chung đυ.ng mỗi ngày, nếu ngay cả việc con trai mình bị người ta đánh dấu cũng không nhìn ra, chẳng phải anh cũng quá thất bại rồi sao?"

"Nếu đã phát hiện, vậy tại sao anh lại không nói với Thời Niệm? Lỡ như Alpha đó là một người xấu, đang lợi dụng thằng bé thì phải làm sao?"

Không giống với bản thân là mẹ kế, rất nhiều chuyện đều khó nói ra miệng, Lý Vân Cẩm cảm thấy, cha ruột như Thời Nam, có trách nhiệm phải dạy bảo con mình, không để cậu đi vào vết xe đổ như bà...

Vỗ vỗ tay, an ủi người mẹ đang tràn ngập lo nghĩ trước mặt, Thời Nam liền nhẹ giọng an ủi :"Được rồi, Vân Cẩm, anh biết em lo cho Thời Niệm. Nhưng mà thằng bé cũng đã không còn nhỏ nữa, có thể tự quyết định về cuộc sống sau này của mình."

"Cho dù kẻ đó có thật sự là một tên khốn, thì chẳng phải vẫn còn chúng ta hay sao? Ai cũng sẽ có lúc vấp ngã, chỉ cần có thể tiếp tục đứng lên là được..."

"Đương nhiên, đó cũng chỉ là tình huống xấu do chúng ta nghĩ ra, khả năng rất cao, đối phương cũng không tồi tệ đến vậy..."

"Giàu hay nghèo không quan trọng, chỉ cần nhân phẩm không tệ, thật lòng thật dạ, đối xử tốt với Thời Niệm, anh cũng sẽ chấp nhận nó. Dù sao, nhà chúng ta tuy không giàu có, nhưng thêm bát cơm đôi đũa, nuôi thêm một miệng ăn cũng không phải là chuyện khó khăn gì..."

Nghe được những lời này của Thời Nam, Lý Vân Cẩm rốt cuộc mới an tâm hơn được một chút.

Sau khi ngồi vào xe, Thời Niệm đã vô cùng tự giác rúc vào lòng Chương Hàng Vũ. Không vì gì khác, chỉ đơn thuần là vì l*иg ngực của hắn dễ chịu hơn ghế xe mà thôi.

Thời Niệm không biết xe đã chạy bao lâu, cậu chỉ biết, đối phương dường như đang nói chuyện điện thoại với người nào đó.

Cho đến khi đã bị đặt xuống giường, áo khoác cũng bị cởi ra, mông lung nhìn xem khung cảnh xa lạ xung quanh, cậu rốt cuộc mới phản ứng lại được mà đặt ra một câu hỏi tương đối muộn màng :"Nơi này là đâu?"

Đưa lưng về phía Thời Niệm, Chương Hàng Vũ lúc này đang móc áo khoác của Thời Niệm lên giá treo, lại chuẩn bị nấu cho cậu một cốc nước ấm.

"Đây là khách sạn."

"Khách sạn? Là chỗ hôm trước mày đưa tao tới à?" Nói đến khách sạn, trong ký ức của Thời Niệm, cũng chỉ có nơi đó...

Bị men rượu làm choáng váng đầu óc, mạch não của Thời Niệm cũng đã trở nên không quá bình thường :"Sao mày không đưa tao về nhà? Chí ít không về nhà tao, thì cũng đến nhà mày đi chứ, tới khách sạn làm gì..."

"..........................."

Thấy đối phương không nói gì, Thời Niệm liền bắt đầu biến thành kẻ lắm lời, tự lẩm bẩm suy đoán một mình :"Sợ ba mẹ mày không vui à?"

Cũng đúng thôi, theo suy nghĩ của Thời Niệm, không có gia đình hào môn nào sẽ chấp nhận để con trai mình qua lại với một người như cậu. Đã không môn đăng hộ đối thì thôi, bộ dạng lại còn "kỳ quái" như vậy...

"Không phải..." Nhìn người đang nằm trên giường, tựa như một con mèo nhỏ, toàn thân đều tỏa ra khí tức lười biếng, Chương Hàng Vũ liền bất đắc dĩ giảng giải :"Em không sống chung với bố mẹ."

"Thế nào? Anh rất muốn đến nhà em sao?"

"Đến nhà mày làm gì?" Lập tức phản bác theo bản năng, Thời Niệm liền hùng hổ nói :"Tao chỉ là cảm thấy ở khách sạn như vậy rất phí tiền mà thôi..."

Nói nói, Thời Niệm lại im lặng. Dù sao, ai lại đi dạy kẻ có tiền dùng tiền thế nào chứ?

Vả lại, cũng không phải tiền của cậu, đau lòng làm gì.

"Được rồi, đây sẽ là lần cuối cùng, sau này, em tuyệt đối sẽ không dùng tiền lung tung như vậy nữa. Dù sao, tiền của em là tiền của anh, bản thân em cũng là của anh, anh nói thế nào liền là thế đấy, em đương nhiên không dám làm trái lời rồi."

Bây giờ, Chương Hàng Vũ rốt cuộc cũng đã hiểu được cảm giác bị vợ quản nghiêm mà người khác thường nói là gì.

Vốn là muốn phỉ nhổ mấy câu, đánh bay sự ảo tưởng của tên khốn kiếp này, nhưng bởi vì hắn đã đi vào bếp, có nói đều không nghe được, nên Thời Niệm cũng chỉ đành thôi.

Thời gian tí tách trôi qua, rõ ràng là say muốn chết, nhưng nằm trên giường, Thời Niệm lại chẳng có chút buồn ngủ nào.

Cảm giác uất ức trong lòng không chỉ không giảm, trái lại còn ngày càng trở nên to lớn hơn, ép đến cậu gần như sắp không thở nổi...

**Sắp có H nha cả nhà. Đã vào khách sạn rồi mà còn ăn chay thì người ta lại bảo con trai ta bất lực...