Ánh đèn chói lọi loá mắt, âm nhạc đinh tai nhức óc cùng bầu không khí khiến người ta hưng phấn đang bao trùm lấy cả quán bar.
Hoàn toàn tách biệt với khung cảnh sôi động này, Thời Niệm hiện tại chỉ đang ngồi một mình trong góc khuất của quầy rượu, trước mặt là vài chai rượu trống rỗng, đã bị uống cạn.
Chuyện mẹ cậu trở về, cậu vẫn chưa nói cho ai biết cả, bao gồm cả ba cậu và mẹ kế.
Bởi vì cậu không muốn để người phụ nữ đó làm xáo trộn cuộc sống yên bình mà hai người họ khó khăn lắm mới có thể tạo dựng lại một lần nữa.
Về chuyện bà ta uy hϊếp sẽ đeo bám cậu, vậy thì cứ để bà ta làm đi.
Cùng lắm thì bị vạch trần thân phận, không giả làm Alpha nữa.
Chỉ cần chịu đựng ánh mắt của người khác một đoạn thời gian, nhiều nhất là hai tháng, cậu cũng sẽ có thể tốt nghiệp rồi. Đến lúc đó, cậu liền đi đến thành phố khác tìm việc làm là được, sẽ không ai nhận ra cậu nữa...
Đầu óc có chút mơ màng, vốn là định gọi thêm một bình rượu nữa, nhưng bụng đột ngột quặn thắt, lại khiến cậu từ bỏ ý định này.
Được rồi, không uống nữa, uống nhiều như vậy cũng đã đủ lắm rồi, nên trở về nhà thôi...
Bóp bóp bụng, xoa dịu cảm giác đau nhói vừa rồi, Thời Niệm liền lần mò trong túi áo, lấy điện thoại ra.
Hai mắt mông lung, cậu liền lục tìm số điện thoại của Lâm Phàm trong danh bạ. Chỉ có điều, bởi vì đầu óc không quá tỉnh táo, ngón tay của cậu cũng đã bấm nhầm, gọi vào một số điện thoại khác.
Chuông điện thoại vừa reo chưa đến hai nhịp, người đối diện cũng đã nhấc máy. Không để đối phương nói gì, Thời Niệm cũng đã mang theo hơi say nói :"Lâm Phàm hả? Tao uống say rồi, mày mau lái xe đến đón tao đi...Ừm...tao đang ở quán bar Phi Dạ...hay là Kỳ Dạ...gì đó, tao cũng không nhớ nữa..."
"Mày mau tới nhanh đó...tao sắp ngủ gục đến nơi rồi..."
Cúp máy, Thời Niệm liền loạng choạng lấy ví tiền ra, thanh toán tiền cho nhân viên phục vụ.
Mà đúng vào lúc này, từ trong sàn nhảy, một thanh niên dáng người nhỏ nhắn, trẻ trung, đôi mắt long lanh, to tròn, cho người ta cảm giác tựa như tiểu bạch thỏ cũng đã đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Soái ca, đi một mình sao? Tối nay có rảnh không, hay là đi chơi với em đi?"
Hơi rũ mắt, đánh giá đối phương một vòng từ trên xuống dưới, mặc dù đang hỏi, nhưng trên cơ bản, Thời Niệm cũng đã có thể khẳng định :"Cậu là Omega à?"
"Đúng vậy, em là Omega." Cảm thấy bản thân đã biết Thời Niệm đang lo lắng việc gì, thanh niên cũng đã đem thẻ căn cước của mình lấy ra, huơ huơ trước mặt cậu.
"Đừng lo, em đã đủ tuổi rồi, hơn nữa cũng không phải lần đầu, sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm đâu, chỉ đơn thuần là tìm tình một đêm thôi, với điều kiện là không thể đánh dấu..."
Thời Niệm biết, thời khắc này, chính mình không nên phì cười, nhưng cậu thật sự đã không thể nhịn thêm được nữa. Dùng ánh mắt ngà say nhìn đối phương, cậu liền trêu tức nói :"Tình một đêm? Cũng không phải không thể..."
"Chỉ là đến lúc lên giường rồi, tôi và cậu sẽ phải trợn mắt nhìn nhau trắng đêm à?"
"Rất xin lỗi, phải làm cậu thất vọng rồi, tôi cũng là Omega, nên không có loại năng lực đó đâu."
"Soái ca, đừng đùa mà, bộ dạng này của anh sao có thể là Omega được chứ? Cho dù không phải Alpha, thì cũng phải là Beta..." Cho rằng đối phương đang viện cớ để từ chối khéo mình, thanh niên vẫn còn chưa chết tâm.
Lười giải thích thêm nữa, Thời Niệm liền trực tiếp kéo cổ áo của mình xuống, đem dấu răng do tên khốn kia để lại đưa cho đối phương xem.
"Nhìn thấy chưa, bây giờ thì tin rồi chứ?"
Kế tiếp, thanh niên này tựa như đã thấp giọng mắng mỏ gì đó rồi mới quay lưng bỏ đi, nhưng Thời Niệm cũng không quan tâm lắm. Cho đến khi, lại có một người nữa ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh cậu.
"Tôi đã nói rồi, tôi là Omega..." Cho rằng là thanh niên vừa nãy quay lại, Thời Niệm liền có chút không vui mà trầm giọng nói.
Chỉ có điều, lần này, người đến, cũng không phải là người mà cậu đang nghĩ :"Tôi biết, vừa nãy tôi đã vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cậu rồi..."
"Thật ra, kể từ khi cậu bước vào quán bar này, tôi cũng đã chú ý đến cậu. Tại sao cậu lại uống nhiều như vậy? Cãi nhau với người yêu sao?" Thấy Thời Niệm không trả lời, người này liền tiếp tục đưa ra suy đoán :"Hay là gặp phải chuyện tồi tệ gì?"
"Liên quan gì đến anh? Anh là ai?" Có chút phiền chán nâng mắt, Thời Niệm liền tùy ý quan sát đối phương một chút.
Tóc vàng mắt xanh, da trắng, ngũ quan lập thể, dáng người cao lớn, ăn mặc bảnh bao, nói năng lịch thiệp, ánh mắt đa tình, nụ cười mê hoặc...
Nhìn xem liền biết là nhân mô cẩu dạng, không phải người tốt gì.
"Là một Alpha, sao tôi có thể để một Omega như cậu uống rượu giải sầu một mình được chứ? Nếu không ngại, cậu có thể kể tôi nghe về chuyện mà cậu đang phiền lòng..."
Lời nói của đối phương rất có ma lực, nhưng chỉ tiếc, Thời Niệm lại không ăn một bộ này :"Thế nào? Lại đến tìm tình một đêm à? Anh bảo vừa rồi anh đã vô tình nghe thấy đối thoại của tôi và Omega đó, vậy thì anh hẳn phải biết, tôi đã bị dấu hiệu rồi chứ?"
"Do đó, tôi không thể trở thành bạn tình của anh được đâu."
"Thật ra chỉ cần cậu muốn, việc đã bị dấu hiệu hay chưa cũng không quan trọng như vậy đâu."
"Ồ?" Có chút hứng thú, Thời Niệm liền chống cằm, nghiêng mắt nhìn xem đối phương :"Nói nghe thử xem?"
"Trong tay tôi có một loại thuốc, có thể ức chế cảm giác khó chịu của Omega khi quan hệ với Alpha khác ngoài bạn đời của mình." Cảm thấy bản thân có hi vọng, người đàn ông này liền tiếp tục dùng ánh mắt mê hoặc nhìn Thời Niệm.
"Đương nhiên, tác dụng phụ vẫn phải có, nhưng so với việc được trải nghiệm cảm giác lạ, chút tác dụng phụ đó, hẳn sẽ không là gì đâu, có đúng không?"
Giọng nói hơi ngừng, đối phương liền đưa tay, muốn nắm lấy bàn tay cậu :"Thân ái, cậu chính là kiểu Omega mà tôi thích nhất. Không biết có thể cho phép tôi được làm bạn với cậu hôm nay không?"
**Vũ Vũ :"Có cái *beep*, nói thêm câu nữa là ăn đạn nha."